TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2518 ĐẾN GẦN THÊM NỮA, CHẾT!”.

Không chỉ Bạch Họa Thủy, Cung Hỉ Vân cũng vô cùng khó hiểu.

Những người của Thiên Ma Đạo ở trước mặt đều đứng sững tại chỗ, giữ tư thế vung đao chém, không thể động đậy thêm được nữa.

Dường như là… bị người khác điểm huyệt!

“Đây là… Chẳng lẽ…”.

Bạch Họa Thủy đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nhìn về phía cửa.

Ngoài cửa có một nhóm người bước vào.

Cung Hỉ Vân nhìn thấy thì lập tức tuôn trào nước mắt, chạy tới ôm chặt người dẫn đầu, bật khóc.

“Chủ tịch Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Hu hu hu…”.

Cô ta mất kiểm soát cảm xúc, khóc đến mức không biết trời đất gì.

“Không sao rồi, không sao rồi”.

Lâm Chính cười chua chát, lặng lẽ an ủi.

“Thần y Lâm, là cậu làm sao?”.

Bạch Họa Thủy đứng dậy, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

“Tôi dùng châm bạc phong tỏa huyệt vị của bọn họ, xem ra bọn họ cũng còn là người, không phải yêu ma quỷ quái gì cả”.

Lâm Chính đi tới, lạnh lùng nói.

Tô Nhu và vợ chồng Trương Tinh Vũ cũng đã đến.

Nhìn thấy tình cảnh thê thảm này, ba người chống tường nôn mửa.

Lâm Chính quay đầu nhìn lướt qua, lên tiếng: “Lập tức xử lý hiện trường, quét dọn sạch sẽ”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Từ Thiên nhanh chóng sắp xếp người thực hiện.

“Dọn ra hai phòng trống để v… để cô Tô Nhu và người nhà nghỉ ngơi”.

“Vâng”.

“Cô Tô Nhu, mọi người hoảng sợ rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ sắp xếp người xử lý vết thương cho mọi người. Bên ngoài rất loạn, mọi người tạm thời ở lại đây đi!”, Lâm Chính cười nói.

“Cảm… Cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm…”.

Tô Nhu gật đầu, đột nhiên cô như nghĩ tới điều gì đó, vội nói: “Chủ tịch Lâm, anh có thể giúp tôi một chuyện nữa không?”.

“Có chuyện gì cô cứ nói”.

“Là thế này, lúc trước tôi nhận được điện thoại của chồng tôi, anh ấy nói tôi phải lập tức rời khỏi chỗ ở, muốn tôi liên lạc với một người tên Trương Thất Dạ. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy cũng biết chuyện này, có thể anh ấy đang gặp nguy hiểm, anh có thể… giúp tôi đi tìm anh ấy được không?”, Tô Nhu vô cùng sốt ruột.

Lâm Chính sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Cô Tô Nhu yên tâm, hiện nay chồng cô rất an toàn, tôi đã sai người tìm được anh ta, đồng thời sắp xếp ổn thỏa rồi!”.

“Thật sao?”, Tô Nhu vô cùng kích động, vội vàng cúi người trước Lâm Chính: “Cảm ơn anh!”.

“Không cần khách sáo”.

Lâm Chính cười nói.

Mấy người Tô Nhu về phòng nghỉ ngơi, nụ cười trên mặt Lâm Chính dần dần biến mất, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo.

Anh chậm rãi quay người lại, nhìn người của Thiên Ma Đạo, không có biểu cảm gì.

Trong đồng tử của anh toàn là sát khí.

Sự dữ tợn đó khiến những người của Thiên Ma Đạo bị điểm huyệt tại chỗ đều cảm thấy sợ hãi.

Những người của Thiên Ma Đạo không sợ trời không sợ đất, nhưng hôm nay bọn họ phát hiện sâu trong nội tâm mình lại có chút sợ hãi…

Đây là cảm giác từ đâu xuất hiện?

Lâm Chính phất tay.

Tất cả mọi người đứng tới phía sau anh.

Từ Thiên đóng cánh cửa thông đến phòng ở lại, đồng thời phái người đứng canh giữ ở lối ra vào.

Bạch Họa Thủy thấy vậy, đầu óc mờ mịt: “Thần y Lâm, cậu định làm gì vậy?”.

“Hỏi chút chuyện”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nghe đây, bây giờ tôi sẽ giải huyệt cho các người! Tôi hỏi các người một số vấn đề, tôi khuyên các người tốt nhất hãy trả lời thành thật. Đây là cơ hội tôi cho các người, hi vọng các người có thể trân trọng! Nếu không, hậu quả các người sẽ không muốn nhìn thấy đâu!”.

Nói xong, Lâm Chính vung tay chộp vào không trung.

Vù vù vù…

Tất cả châm bạc giống như là bị một cánh tay to lớn vô hình nắm giữ, đồng loạt bay trở về trong tay Lâm Chính.

“Thần y Lâm! Đừng!”.

Bạch Họa Thủy vội hô lên.

Nhưng… không còn kịp nữa.

Người của Thiên Ma Đạo thoát khỏi ràng buộc giống như hổ xổng chuồng, đồng loạt bổ nhào về phía Lâm Chính.

Trong mắt những người đó lộ ra vẻ hung ác, dữ tợn mà phẫn nộ.

Chưa bao giờ có ai dám đối xử với bọn họ như vậy.

Cũng chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với bọn họ như vậy!

Trong mắt bọn họ, những người trước mặt yếu ớt và đáng thương như những con lợn con chó, muốn giết là giết.

Từ lúc nào… một đám chó lợn lại có thể giẫm lên đầu bọn họ?

Giết!

Nhất định phải giết!

Giết đến mức bọn họ kinh hồn táng đảm, sợ hãi biến sắc mới được!

Tất cả đám người của Thiên Ma Đạo đều nghĩ như vậy.

Nhưng ngay khi bọn họ đến gần.

Ầm ầm ầm ầm…

Người của Thiên Ma Đạo ở phía trước nhất đột nhiên nổ tung cả người, lập tức biến thành thịt vụn văng tung tóe.

Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều biến sắc.

“Đến gần thêm nữa, chết!”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Có người không phục, lại cất bước, vẫn còn muốn đến gần.

Vèo!

Lại một cây châm bạc đâm lên người kẻ đó.

“A! A! A!”.

Người đó lập tức hét lên thảm thiết, sau đó cả người tan chảy, lại hòa tan thành máu từng chút một, chết rất thê thảm.

Tất cả mọi người nhìn mà kinh hãi.

“Nếu còn có ai đến gần, sống không bằng chết! Tôi không nói lần thứ ba đâu”, Lâm Chính lại quát lên.

Lời này đã đánh vào tim những người của Thiên Ma Đạo ở đây.

Đọc truyện chữ Full