TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2550 "EM YÊN TÂM, KHÔNG SAO ĐÂU".

Là nữ hoàng của giới thời trang, mắt nhìn của Trương Mina đương nhiên rất độc đáo, nên quần áo cô ta thiết kế cũng rất hợp nhãn phụ nữ.

Tô Nhu vừa thấy đã thích bộ quần áo này, rất nóng lòng muốn mặc nó.

Nhưng đúng lúc này.

Cốc cốc cốc.

Bỗng có người gõ cửa phòng thử đồ.

Trương Mina sửng sốt.

"Ai vậy?", Tô Nhu khó hiểu hỏi.

"Không sao, để tôi đi xem", Trương Mina mỉm cười rồi đi ra mở cửa.

Nào ngờ vừa mở ra thì thấy Lâm Chính.

"Anh Lâm, có chuyện gì sao?", Trương Mina ngạc nhiên hỏi.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, đẩy Trương Mina ra một cách thô bạo, rồi đi vào phòng kéo Tô Nhu đi.

"Ấy, anh Lâm, anh làm gì vậy? Còn chưa bắt đầu chụp mà", Trương Mina cuống lên, định ngăn Lâm Chính lại.

Tô Nhu cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vội hỏi: "Sao thế Lâm Chính?".

"Chúng ta đi thôi!".

Lâm Chính nhỏ giọng nói, lôi tuột Tô Nhu đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Tô Nhu không phải là đồ ngốc, thấy Lâm Chính vội vàng như vậy, cũng không hỏi nhiều nữa mà rời đi cùng anh.

"Ơ..."

Trương Mina cuống lên, cô ta không thể ngăn được đối phương, há miệng ra nhưng không biết nên nói gì, chần chừ một lúc rồi lao vào phòng.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đi ra khỏi một chỗ tối bên cạnh căn phòng.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn.

"Cậu chủ, việc này... làm sao bây giờ?", Trương Mina có chút lắp bắp.

"Người của chúng ta không để lộ dấu vết đấy chứ?".

"Sao có thể chứ? Mọi thứ đều hoàn hảo không tì vết, chắc chắn không lộ sơ hở gì".

"Vậy tại sao tên vô dụng này lại bất ngờ kéo Tô Nhu đi?", người đàn ông lạnh lùng nói: "Chắc chắn hắn đã phát giác ra gì đó!".

"Có cần dùng biện pháp mạnh không?", Trương Mina do dự một lát rồi nói: "Tôi thấy tên Lâm Chính này tuy cao to, nhưng không có võ, cậu chủ phái mấy tay đấm đến chắc là sẽ chế ngự được bọn họ".

"Cô là đồ ngốc sao? Hôm nay là ngày nhà Công Thâu mở hội nghị cấp cao! Dùng biện pháp mạnh? Nếu kinh động đến những người kia, thì tất cả mũi giáo sẽ chĩa về phía tôi, cho dù là tôi cũng không thể xử lý êm xuôi được. Cô muốn dẫn lửa vào thân sao?", người đàn ông tức giận trách mắng.

Trương Mina vội cúi đầu xuống: "Xin lỗi cậu chủ..."

"Không có tí đầu óc nào, thảo nào cô chỉ xứng làm một con chó cho nhà tôi", người đàn ông hừ mũi nói: "Tạm thời đừng hành động khinh suất, hội nghị sắp bắt đầu rồi, tham gia trước đã! Còn con khốn Tô Nhu này... Không vội, để nhà Công Thâu xử lý thằng vô dụng Lâm Chính này trước, rồi tôi sẽ từ từ giải quyết Tô Nhu".

"Chắc là cậu chủ đã có kế hoạch, tôi xin nghe theo mọi phân phó của cậu", Trương Mina vội nói.

"Đi đi".

"Vâng".

Trong thang máy.

"Lâm Chính, anh phát hiện ra gì sao?", Tô Nhu hít sâu một hơi, lên tiếng hỏi.

"Sau khi em vào đó, anh đến phòng bên cạnh, phát hiện trong phòng đó có mấy camera nhỏ như lỗ kim", Lâm Chính xòe tay ra, để lộ mấy chiếc camera đã bị anh lấy đi.

Tô Nhu biến sắc: "Trương Mina muốn chụp trộm em?".

"Chắc là vậy, thế nên anh nghĩ dù đổi phòng thì chắc chắn vẫn có người chụp trộm. Nếu em thay quần áo thì chắc chắn sẽ bị họ chụp được. Đến lúc đó bọn họ lấy ảnh đe dọa em, thì em sẽ phải nghe theo bọn họ".

"Sao lại như vậy được? Trương Mina có danh tiếng rất lớn trong giới thời trang, sao lại làm chuyện bẩn thỉu như vậy?", Tô Nhu có chút sợ hãi, đồng thời phẫn nộ nói.

"Biết người biết mặt không biết lòng, phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi".

Lâm Chính nhỏ giọng nói.

Thang máy đến nơi, hai người đi đến trước sảnh hội nghị.

"Tiểu Nhu, em vào trong trước đi, trong đó đều là các ông trùm của giới thời trang, chắc không ai dám làm gì em ở đây đâu. Nghe đây, em vào đó không được đi đâu, ai bắt chuyện cũng mặc kệ, hiểu chưa?", Lâm Chính nghiêm túc nói.

"Anh đi đâu?", Tô Nhu hỏi.

"Anh đi điều tra mấy căn phòng đó để tìm chứng cứ, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được", Lâm Chính nhỏ giọng nói.

"Hay là anh đừng đi nữa, chúng ta báo cảnh sát đi! Anh đi một mình em lo sẽ xảy ra chuyện...", Tô Nhu lo lắng nói.

"Em yên tâm, không sao đâu".

Lâm Chính mỉm cười.

Tô Nhu khuyên nhủ mãi không được, chỉ đành kệ anh.

Chờ cô vào phòng hội nghị rồi, Lâm Chính liền lập tức xoay người, đi tới tầng lầu trước đó.

Ánh mắt anh chứa đầy sát khí.

Đọc truyện chữ Full