“Mọi người đừng câu nệ, ngồi đi, tất cả ngồi đi!”.
Người dẫn đầu là gia chủ nhà họ Công Thâu, Công Thâu Kinh đi tới chỗ ngồi của mình, mỉm cười nói.
Mọi người đều ngồi xuống.
Công Thâu Kinh nở nụ cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, còn dừng lại mấy giây ở chỗ Tô Nhu.
Tô Nhu nặn ra một nụ cười.
Công Thâu Kinh cũng gật đầu đáp lại theo phép lịch sự, sau đó mở micro.
Nội dung của hội nghị thượng đỉnh chủ yếu xoay quanh vấn đề thị trường.
Tuy phạm vi kinh doanh chủ yếu của mọi người không giống nhau, nhưng khi thực lực bản thân lớn mạnh hơn, rất nhiều người sẽ bắt đầu không hài lòng với thị trường hiện giờ, và bắt đầu tiến quân vào các thị trường khác.
Điều này đã tạo ra sự hỗn loạn thị trường, các cuộc cạnh tranh không lành mạnh cũng xảy ra thường xuyên.
Công Thâu Kinh không hổ là người đứng đầu giới thời trang, ăn nói đâu ra đấy, khiến mọi người nghe rất say mê.
Nhưng Tô Nhu lại thấp thỏm không yên, dù sao mục đích cô đến đây cũng không phải là tham gia hội nghị cấp cao mà là xin lỗi, là để giải quyết việc riêng.
Cô đang rất mâu thuẫn, không biết nên xin lỗi sau hội nghị hay là nói luôn trong hội nghị.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Nhu quyết định vẫn xin lỗi luôn trong hội nghị.
Dù sao như vậy cũng có thành ý hơn, cũng cho nhà họ Công Thâu thể diện hơn.
Còn thể diện của mình thì Tô Nhu không quan tâm.
Chỉ cần người một nhà bình an là được.
“Đây chính là kế hoạch đại khái của tôi, nhưng đây cũng chỉ là những ý kiến bảo thủ, chưa chắc là lựa chọn đúng đắn, thế nên tôi nghĩ vẫn nên lắng nghe ý kiến của mọi người. Đương nhiên, tốt nhất là nghe kiến giải của những nhà doanh nghiệp thế hệ trẻ”, Công Thâu Kinh mỉm cười nói: “Mọi người hãy phát biểu ý kiến và kế hoạch của mình về thị trường tương lai đi. Thế này nhé, chúng ta sẽ bắt đầu từ người trẻ nhất, cô Tô Nhu, cô là nhà doanh nghiệp trẻ có tài nhất ở đây, mời cô nói mấy câu trước”.
Tô Nhu nghe thấy thế, cả người run lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Tô Nhu có chút căng thẳng, nhưng vẫn lập tức đứng lên.
Cô ngập ngừng một lát, rồi hít sâu một hơi, nói: “Ông Công Thâu… tôi chỉ là một vãn bối còn trẻ, kinh nghiệm còn ít, tầm nhìn hạn hẹp, sao có thể phát biểu ý kiến trước mặt những tiền bối ở đây chứ?”.
“Ấy! Chủ tịch Tô khiêm tốn rồi, cô có thể phát triển công ty Quốc tế Duyệt nhan đến quy mô như ngày hôm nay, không ai có thể phủ nhận thành tích của cô cả”, Công Thâu Kinh cười nói: “Cô hãy chia sẻ một chút kinh nghiệm của mình đi”.
Tô Nhu nghe thấy thế, chỉ đành cắn răng, nhỏ giọng nói: “Thực ra tôi cũng không có kinh nghiệm gì cả, để có thể đi được đến ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ ông trời sắp đặt. Hơn nữa tôi phát hiện rất nhiều con đường tôi đi là sai lầm, là vô nghĩa. Ngay cả dự án mới mà tôi đang khai thác cũng là một sai lầm lớn. Hôm nay các vị tiền bối đều có mặt ở đây, tôi muốn nhờ thể diện của các vị tuyên bố một việc. Tôi định chuyển nhượng vô điều kiện dự án mới trong tay tôi cho ông Công Thâu Kinh. Tôi tin dưới sự nghiên cứu phát triển của ông Công Thâu Kinh, thì dự án mới này chắc chắn sẽ có thành tựu vượt bậc, tạo phúc cho người dân Long Quốc! Mong ông Công Thâu Kinh đừng từ chối!”.
Cô vừa dứt lời, cả phòng hội nghị xôn xao.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ai nấy trợn mắt há mồm, cảm thấy không thể tin được.
Công Thâu Kinh cũng trố mắt ra, nhìn Tô Nhu với ánh mắt ngạc nhiên tột độ.
Mọi người đều từng nghe nói đến dự án mới của công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Dù sao thế gia Công Thâu cũng nhúng tay vào chuyện này, gây động tĩnh không nhỏ.
Nhưng Tô Nhu đang làm gì vậy? Một dự án có tiền đồ như vậy, đủ để khiến công ty Quốc tế Duyệt Nhan lên như diều gặp gió, vậy mà cô lại chuyển nhượng vô điều kiện cho thế gia Công Thâu?
Đây chẳng phải là tự cắt đứt tương lai sao?
Công Thâu Kinh đứng phắt dậy: “Chủ tịch Tô, những lời cô nói… là thật sao?”.
Tô Nhu lập tức lấy hợp đồng từ túi xách ra, nghiêm túc nói: “Hợp đồng chuyển nhượng ở ngay đây, chỉ cần ông Công Thâu Kinh đồng ý là có thể ký tên luôn”.
Công Thâu Kinh mừng rỡ như điên.
Mọi người trong phòng hội nghị đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu.
Mang cả hợp đồng theo luôn.
Tô Nhu có ý gì?
Đúng lúc này, người đàn ông vẻ mặt ốm yếu ở bên kia bỗng đứng dậy, đi tới bên cạnh Công Thâu Kinh, nhỏ giọng nói mấy câu.
Khuôn mặt vốn tươi cười của Công Thâu Kinh bỗng chốc cứng đờ.
“Hóa ra là vậy, hừ, xem ra tôi đúng là già rồi, bị một con oắt vắt mũi chưa sạch đùa giỡn! Già rồi! Tôi già rồi!”.
Công Thâu Kinh chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tô Nhu càng lạnh lẽo hơn.
Tô Nhu sửng sốt: “Ông Công Thâu, ông nói vậy là có ý gì?”.