"Nói chuyện à? Cô mà quỳ xuống giống như một con chó ngoeo nguẩy đuôi thì tôi có khi sẽ cân nhắc”, người đàn ông nhếch miệng cười dữ tợn. Tô Nhu tái mặt, không biết phải nói gì.
“Sao? Anh còn dám mạo phạm vợ tôi cơ à?”, Lâm Chính dữ dằn nhìn chăm chăm người đàn ông: “Xem ra thủ đoạn của tôi vẫn chưa đủ nhỉ.
“Một con chó sắp chết mà còn sủa à. Anh căn bản không biết mình đang đối diện với thứ gì đúng không?”, người đàn ông cười ha ha, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá: “Phong, Hỏa, Lôi, Điện, băm vằm người này ra cho tôi”
“Giết”, lần này cả bốn người lao lên không chút do dự. Khí tức họ phóng ra chèn ép Lâm Chính.
Một người bình thường như Tô Nhu không thể nào chịu đựng được. Cô vội lùi lại, sợ hãi và hoảng loạn.
Lâm Chính vẫn đứng nguyên đó, nhìn bốn người lao lên bằng vẻ vô cảm. Anh đứng sừng sững như một ngọn núi.
“Lâm Chính”, Tô Nhu như sắp phát điên, điên cuồng lao về phía anh. Thế nhưng tốc độ của cô nào có thể nhanh bằng tốc độ của người luyện võ.
Lâm Chính để lộ sát khí. Anh cũng chẳng hề khách khí, chỉ nhìn chăm chăm đối phương. Anh điều động chân khí vào lòng bàn tay, phóng toàn lực đập mạnh về phía trước.
Phong Hỏa Lôi Điện giờ mới nhìn ra được sự đáng sợ của Lâm Chính. Bọn họ cảm thấy da đầu tê dại.
“Khí tức này...”
“Không hay rồi. Rút thôi”, Phong, Hỏa hô lên.
Bốn người điên cuồng rút lui. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Chưởng đánh của Lâm Chính giáng xuống bốn tên cao thủ. Bọn họ bất lực, đành phải đỡ đòn.
Bụp! Bụp...Âm thanh nặng nề vang lên. Bốn cơ thể bay bật ra như bốn bao cát, ngã sõng soài ra đất, miệng nôn ra máu và bất động. Vùng ngực họ bị đấm gãy, máu túa ra trông vô cùng đáng sợ.
“Cái gì?”, người đàn ông trố tròn mắt. Người quản gia cũng hóa đá. Còn Tô Nhu thì lúc này cũng trở nên hoang mang. Bốn cao thủ tuyệt đỉnh này đã bị Lâm Chính đánh bay sao?
“Chuyện gì thế này...Lâm Chính...thực lực của anh khủng khiếp như vậy cơ à?”
“Không thể nào. Chắc chắn là đã có vấn đề ở đâu đó”.
“Anh ấy không phải là một kẻ vô công rồi nghề sao, sao giờ lại có thể đánh nhau giỏi như vậy chứ”.
“Chắc chắn là do mình bị ảo giác rồi", Tô Nhu tự vỗ đầu mình, hi vọng tất cả chỉ là mơ. Thế nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì cảnh tượng trước mắt vẫn còn nguyên ở đó. Đây...không phải đang là mơ.
“Lâm Chính..thật sự lợi hại như vậy?”, cô lầm bầm.
Lâm Chính bước về phía người đàn ông. Người đàn ông run rẩy, vội vàng lùi về sau với vẻ mặt sợ hãi: “Anh...đừng có làm càn...Đừng có tới đây. Tôi nói cho anh biết...đây là nhà họ Tần. Anh mà làm loạn thì tôi đảm bảo anh sẽ không đi ra được khỏi Thiên Hải đâu. Tôi thề đấy”, người đàn ông quát.
“Tôi có thể ra khỏi Thiên Hải hay không không cần anh phải lo lắng. Giờ thứ anh nên quan tâm là anh có thể sống sót thoát khỏi tay tôi hay không”, Lâm Chính vừa nói vừa áp sát người đàn ông.
“Biến đi”, người đàn ông cuống cuống hét lên. Thế nhưng một giây sau Lâm Chính đã chộp cổ hắn.
Bụp...Người đàn ông bị anh siết chặt cổ và nhấc lên cao.
“Ư...”, hắn thở hổn hết nói không nên lời.
“Cậu chủ”, người quản gia hét lớn.
“Cứu tôi với...”, người đàn ông giãy giụa, mặt tím ngắt. Người quản gia lao tới nhưng Lâm Chính đã đạp ông ta ra.
“Lâm Chính đừng làm loạn, nếu không chúng ta không cứu vãn được tình hình đâu”, Tô Nhu bừng tỉnh, vội lao lên giữ lấy tay của Lâm Chính.
Lâm Chính nghe thấy vậy nhưng vẫn mặc kệ: “Tô Nhu, có đôi khi em không giết người ta thì người ta sẽ giết em đấy. Về phía cách sát, sẽ có rất nhiều cách để giải quyết. Nhưng đối phó với kẻ địch, chỉ có một cách thôi, đó là tiêu diệt. Em rõ chưa?”