Tô Nhu nghe thấy thế, hai mắt liền trợn tròn, nhìn Lâm Chính với vẻ không thể tin nổi, thậm chí còn lùi lại mấy bước.
Cô không dám tin chính miệng Lâm Chính nói ra những lời này.
Thực ra những lời này hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng... nó lại do một kẻ ở rể như anh nói...
Đúng là không thể tưởng tượng được!
Tô Nhu bỗng cảm thấy người đàn ông trước mặt thật xa lạ.
"Lâm Chính, anh... rốt cuộc anh là ai?", Tô Nhu há miệng, thì thào nói, cả người ngẩn ra.
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên trong cổng nhà họ Tần.
"Chàng trai, xin hãy bỏ qua cho con trai tôi, dù là chuyện gì chúng ta cũng có thể bình tĩnh nói chuyện mà. Trên đời này không có chuyện gì mà không thương lượng được, cậu thấy sao?".
Giọng nói vừa dứt, cánh cổng đỏ tươi của nhà họ Tần chậm rãi mở toang, sau đó một tốp người đi ra.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên tóc mai điểm bạc, mặc áo bào màu nâu.
"Cha..."
Cậu Tần khó nhọc kêu lên.
Người đàn ông trung niên nhìn hắn chằm chằm một lúc, khàn giọng nói: "Chàng trai, có thể thả con trai tôi ra rồi chúng ta bình tĩnh nói chuyện không?".
"Nói chuyện gì?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Nói chuyện cậu thả con trai tôi ra thì tôi sẽ để các cậu bình an vô sự rời khỏi thành phố Thiên Hải", người đàn ông trung niên đáp.
Vẻ mặt của ông ta vô cùng bình tĩnh.
Ông ta chắc chắn người này sẽ đồng ý.
Dù sao thì nhà họ Tần cũng là bá chủ ở thành phố Thiên Hải.
Nhưng... Lâm Chính lại lắc đầu.
"Giữa chúng ta không nên gọi là thương lượng, bởi vì vốn dĩ không ngang hàng phải lứa, phải là nhà họ Tần các ông cầu xin tôi mới phải", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Tôi... cầu xin cậu?".
Sắc mặt của người đàn ông trung niên thoắt cái trở nên lạnh lẽo như phủ sương.
Tần Nham Ngạn này cả đời chưa từng phải cầu xin ai cái gì.
"Sao? Tôi không có tư cách để ông cầu xin tôi à?", Lâm Chính bình thản nhìn Tần Nham Ngạn, nói.
"Hừ, đúng là ngựa non háu đá! Chàng trai, cậu rất có cá tính, chắc là cậu không biết cả đời này tôi chưa bao giờ từng cầu xin ai", người đàn ông trung niên cười khẩy.
"Con trai ông đang nằm trong tay tôi, chỉ cần tôi muốn thì hắn chết là cái chắc! Tôi nghĩ ông cứ cầu xin tôi đi, nếu không nhà họ Tần các ông sẽ đoạn tử tuyệt tôn đấy", Lâm Chính bình thản nói.
"Cậu sẽ không dám đâu, con trai tôi chỉ có một mạng, cậu mà giết nó thì sẽ phải đền hai mạng! Vụ làm ăn này không có lợi chút nào!", người đàn ông trung niên lắc đầu.
"Hay là... chúng ta thử xem?", Lâm Chính hỏi.
Người đàn ông trung niên có chút do dự.
Nhưng... ông ta cũng không phải người hiền lành gì, phất tay lên.
Vèo vèo vèo...
Mấy bóng dáng lao ra khỏi cổng nhà họ Tần, bao vây chặt chẽ Lâm Chính.
Nhìn lại.
Những người này đều là những cường giả đáng sợ không kém gì Phong, Hỏa, Lôi, Điện.
"Cậu muốn thử thật sao?", người đàn ông trung niên trầm giọng hỏi.
"Đừng mà bố! Bố bình tĩnh đi! Đừng!".
Cậu Tần bị dọa sợ phát điên, gào lên.
Nhưng hiển nhiên người đàn ông trung niên không phải người dễ bị uy hiếp.
Ông ta biết mình càng co rúm sợ sệt thì càng dễ rơi vào thế bị động, càng dễ bị người khác chế ngự.
Nên ông ta phải liều một phen.
Ông ta muốn xem lá gan của đối phương lớn đến mức nào.
Chỉ cần đối phương phải kiêng dè, thì cho dù đối phương bắt con trai ông ta làm con tin cũng không làm gì được ông ta.
Như vậy thì Tần Nham Ngạn sẽ thắng.
Nhưng đúng lúc ông ta đang suy nghĩ.
Rắc!
Một âm thanh kỳ quái vang lên.
Tất cả mọi người đều trố mắt ra.
Tô Nhu ngẩn người nhìn Lâm Chính.
Tần Nham Ngạn cũng nhìn anh chằm chằm với ánh mắt khó tin.
Chỉ thấy Lâm Chính khẽ dùng sức, cậu Tần trong tay anh bỗng ngoẹo cổ sang một bên, tắt thở.
Lâm Chính đã thẳng tay bẻ gãy cổ hắn.
"Không!".
Tần Nham Ngạn gào thét đầy thê lương, gần như sụp đổ.
Ông ta không ngờ đối phương... lại dám giết con trai mình.
"Con trai ông có ý đồ sỉ nhục vợ tôi, đáng chết! Tôi muốn giết hắn lâu rồi! Ông tưởng tôi không dám sao?", Lâm Chính lạnh lùng nói, ánh mắt nồng nặc dữ tợn và sát khí.
"Vậy là mày muốn chết ở đây?".
Tần Nham Ngạn hoàn hồn, gầm lên chất vấn.
"Chết? E là các ông không làm được đâu!", Lâm Chính lắc đầu.
"Giết hắn! Băm vằm hắn ra cho tôi! Tôi muốn hắn chết không toàn thây! Chết không chỗ chôn thân!", Tần Nham Ngạn gào thét như lên cơn điên.
Các cao thủ của nhà họ Tần lập tức ùa tới.
Tô Nhu ngã ngồi xuống đất, ngây người chứng kiến cảnh tượng này, đã hoàn toàn đờ đẫn.