TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2562 “CHỦ TỊCH LÂM”.

“Được rồi. Đi chuẩn bị đi”, Lâm Chính phất tay, ra hiệu cho Mã Hải rời đi.

Một mình anh đứng trong phòng làm việc suy nghĩ đối sách. Thế nhưng nghĩ một hồi mà vẫn thấy rắc rối nên anh đi xuống lầu. Chuyện của Thiên Ma Đạo giống như một ngọn núi đè nặng lên người anh, khiến anh thấy khó thở. Giờ anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để có thể thư giãn.

“Chủ tịch Lâm”.

“Chào chủ tịch Lâm”, Lâm Chính bước xuống lầu trong dáng hình của thần y Lâm và đi về phía cửa chính. Nhân viên của Dương Hoa đồng loạt cúi người chào anh. Ánh mắt của đám đông đều ánh lên vẻ sùng bái.

Lâm Chính lẳng lặng gật đầu. Anh ra khỏi cửa, đi về hướng chiếc xe ferrari.

Đi thăm Lạc Thiên vậy..Đã lâu rồi không nói chuyện với cô ấy, cũng không biết gần đây cô ấy thế nào.

Lâm Chính suy nghĩ...Nhưng mới đi được vài bước thì anh đã phải khựng lại, quay qua nhìn. Ở gần đó một người bảo vệ của Dương hoa đang đuổi một người trong dáng vẻ gầy gò và đầy bùn đất.

“Đi đi, ăn mày ở đâu ra vậy? Mau cút đi. Có biết đây là đâu không? Muốn kiếm ăn thì đi chỗ khác”, người bảo vệ vừa chửi vừa đuổi người kia. Lâm Chính thấy vậy bèn co đồng tử, lập tức lao tới giữ người bảo vệ.

“Chủ tịch!”, người bảo vệ giật mình, vội vàng cúi người: “Chào chủ tịch”.

“Không có việc của anh nữa. Đi đi”, Lâm Chính nói.

“Vâng vâng chủ tịch”, người bảo vệ vội vàng chạy đi.

Lâm Chính nhìn chăm chăm người ăn xin nhưng lớp bùn đất cùng mái tóc rối bù đã che đi khuôn mặt của người này. Mặc dù người này có đắp một tấm vải nhưng vẫn nhìn thấy rõ những vết thương, hơn nữa còn có cả mùi máu.

Người này bị thương và cũng rất sợ hãi, run rẩy lùi về sau. Dù nhìn thấy Lâm Chính thì bà ta vẫn run lên bần bật.

“Ma Nữ đại nhân, bà đã tới rồi, tại sao còn bỏ chạy”, Lâm Chính ấn vai người này và khẽ nói.

“Ma Nữ gì chứ? Tôi không biết…mau bỏ tôi ra…”, người ăn xin run rẩy hét lên.

Lâm Chính lôi bà ta lại, vén mái tóc bà ta lên. Khuôn mặt quen thuộc hiện ra. Đó chính là Mạn Sát Hồng. Lâm Chính cười lạnh lùng: “Quả nhiên là bà”.

Mạn Sát Hồng run rẩy, định che đi khuôn mặt nhưng bà ta vừa làm vậy thì đã phải khựng người

“Bà không thể nào không biết Giang Thành là địa bàn của tôi. Bà tới đây chắc chắn là tìm tôi. GIờ thấy tôi rồi thì sao còn trốn?”, Lâm Chính nói.

Sắc mặt Mạn Sát Hồng trông vô cùng khó coi. Bà ta nghiến răng.

Một lúc sau bà ta ngẩng đầu: “Chuẩn bị cho tôi thức ăn và khăn sạch, tôi muốn tắm rửa ăn uống”.

“Chỗ tôi không phải khách sạn, tôi cũng không phải là người ở của bà”, Lâm Chính lắc đầu.

“Tin tôi, tôi có thứ mà cậu cần. Nếu như cậu không đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ đi. Câu không cho tôi đi, tôi chết ở đây cũng không sao. Cậu tự chọn”, Mạn Sát Hồng hừ giọng.

Lâm Chính suy nghĩ sau đó vẫy người bảo vệ khi nãy lại.

“Chủ tịch có gì dặn dò ạ?”, người bảo vệ chạy tới, cố nặn ra một nụ cười.

“Đưa bà ta đi, sắp xếp phòng tốt nhất, chuẩn bị đồ ăn, rõ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Hả?”, người bảo vệ sững sờ.

Đọc truyện chữ Full