Hai người đi máy bay về Giang Thành.
Theo cách nghĩ của Tô Nhu, cô không muốn ở lại Thiên Hải thêm một phút nào nữa.
Nơi đó xúi quẩy, rất xúi quẩy.
Lâm Chính cũng không muốn ở lâu. Dù sao bây giờ Giang Thành cũng không thái bình, ở bên ngoài thêm một phút thì thêm một phần biến số.
“Sao anh ra được vậy?”.
Trên đường đi, Tô Nhu quay đầu hỏi.
“Bọn họ đã điều tra xong, nói rằng chuyện này không liên quan đến anh nên thả anh ra”, Lâm Chính bịa lời nói dối.
“Không thể nào… Đừng tưởng những cảnh sát đó là kẻ ngốc!”, Tô Nhu không tin.
“Vậy anh cũng không biết”, Lâm Chính lắc đầu.
Tô Nhu nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ là có người âm thầm giúp chúng ta… Thế lực như vậy e rằng cũng chỉ có thần y Lâm!”.
“Chắc là anh ta”.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Chính, em biết anh biết chút võ công, nhưng võ công của anh sao lại lợi hại đến vậy?”.
Đến bây giờ Tô Nhu cũng không dám tin chồng mình lại có võ công đáng sợ như vậy! Chỉ riêng mấy chiêu mà anh đấu với Phong, Hỏa, Lôi, Điện trước kia, e rằng quán quân võ thuật toàn quốc cũng không đủ so với anh.
Đây thật sự là người chồng vô dụng của mình sao?
“Tiểu Nhu, là do em không hiểu anh mà thôi!”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu sững sờ.
“Tiểu Nhu, em biết bao nhiêu về anh?”, Lâm Chính cười hỏi.
Ánh mắt Tô Nhu hơi ảm đạm, lặng lẽ gật đầu, đáp: “Đúng vậy, em không hiểu anh. Có lẽ em nên thay đổi cách nghĩ, không thể dùng ánh mắt trước kia đối đãi anh, như vậy không công bằng với anh, cũng không thể giúp em hiểu được anh là người như thế nào…”.
Lúc này Tô Nhu cũng ý thức được, Lâm Chính càng lúc càng lạ lẫm.
Rốt cuộc là anh đã thay đổi, hay là mình chỉ vừa mới hiểu về anh?
Bản thân Tô Nhu cũng không biết rõ…
“Con người luôn phải tìm hiểu từ từ! Làm gì có ai trong thời gian ngắn mà nhìn thấu một người khác?”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu không nói.
Cô cảm thấy đầu óc mình rất loạn.
Vừa về đến Giang Thành, cô lập tức về công ty nghỉ ngơi.
Lần trước nhà cô bị người của Thiên Ma Đạo làm nổ, bây giờ vẫn chưa tu sửa lại, thời gian này đành ở lại trụ sở công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Lâm Chính kê thuốc an thần cho Tô Nhu, sau đó quay về Dương Hoa.
“Chủ tịch Lâm, hai ngày qua cậu đi, Giang Thành xem như cũng yên tĩnh, trước mắt không thấy có tai mắt của ma nhân gì. Có lẽ trong thời gian ngắn những ma nhân đó sẽ không ra tay với chúng ta nữa”, Mã Hải cung kính báo cáo.
“Trương Thất Dạ đã nói quyết tâm báo thù của người Thiên Ma Đạo rất mạnh, hơn nữa bọn họ vì che đậy hành tung của mình mà sẽ giết sạch tất cả những ai tiếp xúc với bọn họ. Dương Hoa chúng ta đã khai chiến với bọn họ, còn giết chết thậm chí bắt làm tù binh nhiều người Thiên Ma Đạo như vậy, chỉ sợ bọn họ đã xem chúng ta là kẻ thù số một. Bây giờ không có tung tích của người Thiên Ma Đạo không phải là chuyện tốt, vì như vậy có nghĩa Thiên Ma Đạo đang chuẩn bị đợt tấn công lớn hơn! Có lẽ lần sau bọn họ đến, chúng ta sẽ không thể chống đỡ được nữa”, Lâm Chính nói, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Vậy… Chủ tịch Lâm, chúng ta nên làm gì?”, Mã Hải hỏi.
“Đợi kết quả đi!”.
Lâm Chính thở ra một hơi, nói: “Chỉ có thể đợi người chúng ta phái đi điều tra Thiên Ma Đạo có thể đem về một vài tin tức tốt”.
Theo tin tức mà nhóm người Thiên Ma Đạo đầu hàng Lâm Chính cung cấp, Lâm Chính đã biết được vài cứ điểm của Thiên Ma Đạo, thế là lập tức thuê thám tử đến đó thăm dò tin tức.
Nếu những thám tử đó có thể tìm được một ít tin tức về việc tấn công Giang Thành, vậy thì Lâm Chính cũng không đến nỗi rơi vào thế bị động.
Bây giờ chỉ có thể nghe theo số mệnh…