Sắc mặt của Mạn Sát Hồng trông vô cùng khó coi. Bà ta ý thức được rằng Lâm Chính đã nhìn thấu mọi thứ. Chút trò vặt vãnh của bà ta đã vô tác dụng.
“Mạn Sát Hồng, bà không thể nào rời khỏi Giang Thành được, đừng giả bộ giả tịch trước mặt tôi nữa. Nếu không vì sinh tồn thì bà đã không phải trầy da tróc vẩy chạy tới đây như thế này. Bà muốn dựa vào tôi. Nếu tôi đoán không sai thì bà đang bị người của Thiên Ma Đạo truy sát đúng không?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc nói.
Mạn Sát Hồng lạnh lùng đáp lại: “Cậu đừng đoán linh tinh”.
“Vậy sao? Vậy bà có thể từ đây rời đi, tôi không cản”, Lâm Chính cười.
Mạn Sát Hồng không hề cất bước. Lâm Chính mỉm cười: “Tôi nói thẳng vậy, Mạn Sát Hồng. Lần trước bà cho người tấn công Giang Thành, tôi đã bắt được một nhóm người của Thiên Ma Đạo. Bọn họ đã nói với tôi rồi. Người thua, không xứng trở về Thiên Ma Đạo. Về sẽ chết. Bà bại trong tay tôi, tôi nghĩ chắc là bọn họ sẽ cho bà đẹp mặt thôi. Nhìn những vết thương trên người bà có thể thấy phần lớn là do bị hành hình. Thế nên bà mới chạy tới đây để dựa vào tôi, đúng không?”
“Cậu...”, Mạn Sát Hồng á khẩu, không biết phải trả lời thế nào.
“Bà cố tình tỏ ra như vậy là vì muốn giành được chút lợi lạc mà thôi. Bà muốn thử hợp tác với tôi. Vì dù sao thì hợp tác và đầu quân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà. Vì vậy Mạn Sát Hồng, bà thôi mấy cái trò vặt vãnh này đi. Bà thật sự muốn sống thì thành thật ngồi xuống nói chuyện với tôi", Lâm Chính mỉm cười.
Mạn Sát Hồng bặm môi, biết được là mình đã sai và không còn lựa chọn. Bà ta quay trở lại vị trí của mình và ngồi xuống.
“Vậy mới phải chứ”, Lâm Chính mỉm cười.
Mạn Sát Hồng mặt lạnh như băng, tỏ ra không cam tâm. Chuyện thần phục một người như Lâm Chính mà truyền tới Thiên Ma Đạo thì bà ta sẽ trở thành trò cười mất. Lúc đó sẽ vô cùng mất mặt. Thế nhưng Mạn Sát Hồng cũng hết cách rồi. Không đầu quân cho anh, bà ta sẽ không còn đường sống.
“Cậu đoán đều đúng. Đúng là tôi đã hết đường nên mới tới Giang Thành. Tôi nói thật cho cậu biết, giờ bên ngoài Giang Thành có một nhóm ma nhân đang truy sát tôi. Đó đề là thuộc hạ của Ma Quân Đào Thiên Tam thứ 13. Tôi là Ma Nữ kết hợp cùng Đào Thiên Tam, nên việc tự động bỏ đi đã là phạm tội. Nếu như tôi bị bắt thì chắc chắn sẽ bị chia năm xẻ bảy, rút gân và chết không toàn thây. Vì vậy, tôi đành tới tìm cậu, vì tôi biết kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Cậu đã bị Thiên Ma Đạo liệt vào danh sách những người cần phải tiêu diệt rồi, tôi cũng đành phải quyết chiến một trận với họ thôi”, Mạn Sát Hồng nói.
“Quả nhiên”, Lâm Chính chau mày suy nghĩ: “Đội ma nhân đó tới từ hướng nào?”
“Phía Nam, nhưng Giang Thành là địa bàn của cậu, họ không dám mạo phạm. Có điều chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ. Lúc này tôi nghĩ họ đã xâm nhập vào nội thành rồi”, bà ta nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn lấy điện thoại ra và ấn số: “Lập tức lục soát toàn bộ khu vực phía Nam cho tôi, phát hiện ra tung tích người của Thiên Ma Đạo thì lập tức báo cho tôi”, nói xong anh cất điện thoại và định rời đi.
“Cậu đi đâu?”
“Đi bắt người”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi đi ra khỏi nhà hàng.
Mạn Sát Hồng khựng người, vội vàng đi theo. Hai người ngồi xe tới khu vực phía Nam. Lúc này khu vực này vô cùng yên ắng. Từ Thiên đã cài không ít tai mắt của Dương Hoa vào đây. Trên các con đường, ngõ hẻm đều bị giám sát. Đừng nói là người của Thiên Ma Đạo, ngay cả một con ruồi thôi thì cũng không chạy thoát được.
“Thần y Lâm, tôi hỏi cậu”, trên xe, Mạn Sát Hồng do dự một hồi nhưng vẫn lên tiếng.
“Có chuyện gì?”, anh hỏi.
"Lúc ở Tử Huyền Thiên, là do cậu dụ Đào Thiên Tam tới phải không?”, Mạn Sát Hồng trầm giọng.
“Đúng vậy”, Lâm Chính thừa nhận.
“Tại sao cậu lại làm vậy? Tại sao lại không để Cực Lạc Kiếm Quân giết tôi?”, Mạn Sát Hồng hỏi tiếp.
Anh im lặng rồi nói tiếp: “Vì bà chết cũng không thay đổi được gì. Nếu bà sống thì có thể khiến Cực Lạc Kiếm Quân tiếp tục đối đầu với Thiên Ma Đạo. So với bà thì tôi xem trọng ông ta hơn".
“Tôi biết ngay mà”, Mạn Sát Hồng nín thở. Đôi mắt bà ta ánh lên vẻ âm sầm.
Chiếc xe nhanh chóng lái tới khu vực phía Nam. Đồng thời điện thoại của Lâm Chính cũng đổ chuông.