“Tôi biết rồi”, Lâm Chính đặt điện thoại xuống, người tài xế tiếp tục đi vào khu vực náo nhiệt nhất của phía Nam.
“Đã biết vị trí của họ rồi à?”, Mạn Sát Hồng hỏi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Thật không ngờ người của cậu làm việc hiệu quả như vậy”.
“Dù sao đây cũng là địa bàn của tôi mà”, Lâm Chính sửa soạn đồ rồi rời xuống. Đợi khi chiếc xe đỗ vào lề đường, anh mở cửa xe bước xuống.
Mạn Sát Hồng định làm theo thì...
“Đợi một chút”, Lâm Chính đột nhiên hét lên. Mạn Sát Hồng giật mình. Lâm Chính đi vào một tiệm bán đồ, tầm 20 giây sau bước ra, trong tay cầm theo một chiếc mũ màu đỏ. Bà ta giật mình.
“Cực Lạc Kiếm Quân muốn giết bà, bà không tiện xuất hiện trước mặt người khác. Đội mũ này vào đi”, Lâm Chính vứt cho bà ta.
Bà ta khựng người, nhìn chiếc mũ và tức giận: “Bổn tọa thà chết chứ không đội cái thử sỉ nhục người khác như thế này”.
“Sỉ nhục sao?”, Lâm Chính chau mày: “Một cái mũ thôi mà, sỉ nhục cái gì? Lòng tự tôn của bà có phải là làm hơi quá không?”
“Thế nhưng...”
“Bớt nói nhảm lại, giờ bà không còn lựa chọn nào khác đâu. Mau đội mũ vào, đi cùng tôi”, Lâm Chính hừ giọng chẳng chút khách khí.
Mạn Sát Hồng tỏ ra bất lực, đành phải đi theo anh. Lâm Chính cũng đội mũ lên. Hai người một cao một thấp đi với nhau không khác gì bố con nên không hề gây ra sự chú ý.
Thế nhưng Mạn Sát Hồng cảm thấy rất kỳ quặc. Đường đường là một Ma Nữ mà lại cải trang như học sinh thế này...
Sỉ nhục...Đôi mắt bà ta ánh lên vẻ thù hận. Lâm Chính khẽ nâng mũ lên, nhìn về một sạp đồ ăn nhỏ trước mặt và sau đó đi tới.
“Cậu nhóc, xin hỏi cậu muốn gọi món gì?”, một bà cụ tầm 60 tuổi đeo kính lão hỏi anh.
Bà ta mỉm cười nhìn Lâm Chính và đếm bánh. Với hành động thuần thục này chắc chắn là bà cụ đã bán được mấy chục năm rồi.
“Hai chiếc ánh, hai bát soup”, Lâm CHính mỉm cười, đưa tiền và ngồi xuống.
Anh nhìn chiếc bàn tròn: “Bà ơi, hôm nay việc kinh danh tốt mà, khách kín bàn rồi”.
Dứt lời, những người xung quanh đều vô thức liếc nhìn anh, sau đó nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu.
“Hôm nay việc buôn bán không tệ, tôi đoán họ là người của đoàn du lịch nào đó. Bọn họ đột nhiên tới đây, ngồi kín bàn khiến tôi bận tối mắt tối mũi”, bà cụ cười hà hà, đưa cho Lâm Chính và Mạn Sát Hồng bát canh tiết vịt.
“Vậy sao? Bà ơi, việc buôn bán tốt vậy, có nên nghỉ sớm không?”, Lâm Chính cười.
“Nghỉ sớm? Sao có thể, tôi bán ở đây đã mấy chục năm rồi, chưa bao giờ nghỉ”, bà cụ nói.
Lâm Chính lại cười, lấy ra một xấp tiền đưa cho Mạn Sát Hồng. Mạn Sát Hồng hiểu ý, nhét vào người bà cụ.
“Người trẻ à, cậu...đang làm gì vậy?", Bà cụ ngạc nhiên.
“Bà nghỉ ngơi đi, ở đây tôi có chút chuyện cá nhân cần giải quyết”, Lâm Chính mỉm cười, cầm một miếng bánh vừa ăn vừa đi tới chiếc bàn chính giữa và nhìn mọi người ở xung quanh. Tất cả đều nhìn anh chăm chăm, ánh mắt trở nên vô cùng dữ tợn và trong người họ cũng đang giấu ma đao.
Sát khí từ từ dấy lên. Bà cụ sợ hãi, Mạn Sát Hồng kéo bà ta qua một bên.
“Ai cho phép các người vào Giang Thành thế?", Lâm Chính nhét nốt miếng bánh vào miệng. Anh vừa lau mép vừa hỏi.
“Giao Mạn Sát Hồng ra đây”, lúc này, một ma nhân đứng ra, lạnh giọng quát. Thế nhưng hắn vừa dứt lời thì...
Lâm Chính đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, siết cổ hắn và đập mạnh xuống bàn.
Rầm! Chiếc bàn nát vụn. Đầu của kẻ này nổ tung như một quả dưa bị nổ.
“Á!", người đi đường hét toáng lên. Bà cụ sợ hết hồn.
Những ma nhân khác đồng loạt rút kiếm ra, gầm lên, chém về phía anh. Một giây sau, Lâm Chính đã khởi động cơ thể võ thần và lao về phía đối phương.
Bùm! Bùm...Âm thanh nặng nề vang lên. Đao của ma nhân chém lên người anh nhưng vô tác dụng.
“Cái gì?”, ma nhân giật mình. Lâm Chính lật ngược tay lại, vặn mạnh...
Tất cả ma đao đều bị gãy vụn, đám ma nhân vội vàng lùi về phía sau, run rẩy. Bọn chúng đều bị đánh hõm ngực, máu chảy thành dòng.