Đáng sợ quá. Đám ma nhân này mặc dù bị điên những cũng biết được thế nào là lợi hại. Bọn chúng căn bản không thể đối phó lại được thủ đoạn của Lâm Chính. Đến đao còn không chém được vào người anh thì lấy cái gì ra đánh được anh?
“Đi thôi”, đám ma nhân không dám do dự, định rút lui. Người của Thiên Ma Đạo rất ít khi lựa chọn rút lui, nhưng lúc này bọn chúng phải làm như thế.
Dù sao thì lúc trước Mạn Sát Hồng dẫn theo hàng nghìn ma nhân mà còn đều bị thua một cách thảm hại, dựa vào vài người bọn chúng chắc chắn không thể chống lại được.
Không đi thì sẽ chết. Nhưng lúc này ai cho chúng đi?
“Quét sạch”, lúc này Lâm Chính hét lên.
Ngay lập tức những người đi đường đều bị đuổi đi, ngay cả bà cụ sạp hàng cũng không biết đã rời đi từ lúc nào.
Đám ma nhân sợ hãi nhìn xung quanh. Chúng phát hiện ra có không ít người mới xuất hiện. Không chỉ vậy, ngay cả trên các tòa nhà cũng phát ra khí tức đến đáng sợ của các cường giả.
Tất cả đều là người của Dương Hoa. Đám ma nhân đã hết đường tháo chạy.
“Bỏ vũ khí đầu hàng thì tôi có thể tha mạng”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Người của Thiên Ma Đạo không bao giờ đầu hàng giống như lũ chuột nhắt”, một ma nhân lên tiếng.
Thế nhưng khi hắn vừa nói xong thì Lâm Chính đã lao tới chộp cổ hắn. Cổ của tên ma nhân bị siết chặt, Lâm Chính lôi hắn đi. Hắn điên cuồng giãy giụa, vùng cổ bị biến dạng. Mặt hắn đỏ ling căng, hơi thở trở nên dồn dập.
“Các người vừa nói gì cơ”, Lâm Chính chắp một tay sau lưng, một tay giơ tên ma nhân lên.
“Thả…tôi ra…”, tên ma nhân cố gắng hét lên, định đâm đao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hề né tránh, cũng không ngăn lại. Cây đao chém xuống. Keng! Giống như trước đó, lưỡi đao không thể chém được vào da thịt của anh, nó bị gãy đôi. Đám ma nhân đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Rắc! Lúc này, Lâm Chính phát lực. Cổ của tên ma nhân gãy nát, thậm chí là hắn chẳng còn kịp kêu lên. Những ma nhân khác cảm thấy da đầu tê dại. Bọn chúng thất kinh. Bọn họ căn bản không biết rằng thực lực của người chủ nhân vùng Giang Thành này lại đáng sợ tới như vậy.
"Tôi không bao giờ lặp lại lời nói nào tới ba lần. Bỏ vũ khí xuống đầu hàng thì có thể sống, nếu không, sẽ chết”.
Lâm Chính thả thi thể của ma nhân xuống, liếc nhìn đám đông bằng vẻ vô cảm.
Đám ma nhân sợ hết hồn. Nhưng...chúng cũng chỉ dao động. Bọn chúng là ma nhân, chúng có chấp niệm và sự điên cuồng của riêng mình. Sợ hãi không thể khiến chúng bị khuất phục.
“Giết”, cuối cùng, một tên ma nhân không nhịn được nữa đã gầm lên.
Những ma nhân khác cũng hành độngSát khi hừng hực bao trùm lên Lâm Chính. Các chiêu thức đáng sợ đổ dồn lên người anh.
“Chán sống rồi”, Lâm Chính tức giận, không hề do dự, anh lấy châm ghim lên cánh tay, gia tăng sức mạnh, sau đó xông vào đám ma nhân.
Rầm!
Rắc!
Mỗi một cú đấm của anh có thể đấm gãy tứ chi của đối phương, đập nát đầu hoặc lao xuyên ngực. Ở trước mặt Lâm Chính, những ma nhân này chẳng khác gì tờ giấy, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Chúng dần bị hạ gục. Máu chảy thành dòng, cảnh tượng trông vô cùng thê thảm. Mạn Sát Hồng đứng bên lề đường co đồng tử với vẻ không dám tin khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Người này có tiềm năng nhập ma!”, bà ta lầm bầm.
Chỉ một lúc thôi, toàn bộ đám ma nhân đã bị Lâm Chính tiêu diệt sạch. Cả đoạn đường trở nên im lặng.