Mọi người đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Lâm Chính có kế hoạch gì vậy?
Nhưng có người hỏi thì Lâm Chính lại không trả lời.
"Tôi đến đảo Thần Hỏa một chuyến, các ông ở Giang Thành đề cao cảnh giác, phòng bị ở tất cả lối ra vào, lúc cần thiết thì báo với cảnh sát, xin Long Quốc chi viện. Người của Thiên Ma Đạo là một đám không có nhân tính, bọn chúng tràn vào Giang Thành chắc chắn sẽ làm hại người dân Giang Thành, chuyện này giới quan chức Long Quốc chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Các ông chỉ cần cho tôi hai ngày, đến lúc đó sẽ có một lực lượng giúp chúng ta tấn công Thiên Ma Đạo, tranh thủ thời gian cho chúng ta", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Chủ tịch Lâm, là lực lượng nào thế?", Từ Thiên hỏi.
"Đảo Thần Hỏa!".
Lâm Chính mỉm cười, xoay người, vội vã rời khỏi sảnh hội nghị.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Lâm Chính đến đảo Thần Hỏa với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng lần này còn có mấy người đi cùng.
Chính là những ma nhân đã đầu hàng anh.
Những ma nhân này hoảng hốt bất an, vô cùng lo lắng.
Bọn họ không biết Lâm Chính muốn đưa mình đi đâu.
Nếu Lâm Chính đưa bọn họ đến Thiên Ma Đạo, giao những kẻ phản bội là bọn họ cho Thiên Ma Đạo để đổi lấy hòa bình, thì cũng có khả năng.
Nếu vậy thì chỉ e bọn họ sẽ sống không bằng chết.
Nghĩ đến những thủ đoạn đáng sợ khiến người ta rợn tóc gáy của Thiên Ma Đạo, những người này chỉ muốn tự sát luôn cho rồi.
Ít nhất tự sát còn được chết nhanh gọn.
"Các anh làm sao vậy?".
Thấy người của Thiên Ma Đạo ai nấy tỏ vẻ sợ hãi, đứng ngồi không yên, Lâm Chính không khỏi nhíu mày: "Không quen ngồi máy bay sao?".
"Không không không, không phải đâu đại nhân, chúng tôi chỉ... chỉ..."
"Đại nhân, chúng ta đi đâu vậy?".
Cuối cùng một ma nhân lấy dũng khí hỏi.
"Đảo Thần Hỏa", Lâm Chính đáp.
Mọi người đều ngạc nhiên.
"Đại nhân, không phải anh đưa chúng tôi đến Thiên Ma Đạo sao?".
"Đưa các anh đến Thiên Ma Đạo làm gì?", Lâm Chính kỳ quái nhìn bọn họ, rồi bỗng hiểu ra gì đó, cười nói: "Chắc không phải các anh tưởng tôi giao các anh cho người của Thiên Ma Đạo đấy chứ? Ha ha ha, yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện đó đâu".
"Vậy thì tốt".
"Chúng tôi hiểu lầm đại nhân rồi".
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường.
"Đại nhân, anh vừa nói muốn đưa chúng tôi đi đâu cơ?".
"Đảo Thần Hỏa!".
"Cái gì?".
Mấy người của Thiên Ma Đạo đều biến sắc, đứng phắt dậy, kinh hãi nhìn Lâm Chính.
"Đảo... đảo Thần Hỏa?".
"Đại nhân, anh... đến đó làm gì?".
Bọn họ gấp gáp hỏi.
"Giết người", Lâm Chính bình thản đáp.
Ặc!
Mấy ma nhân há hốc miệng.
"Sao vậy? Vẫn có sự tồn tại khiến người của Thiên Ma Đạo các anh sợ hãi sao?", Lâm Chính không nhịn được, mỉm cười nhìn bọn họ.
"Đại nhân, anh không biết đấy thôi, đảo Thần Hỏa không tầm thường đâu! Chủ nhân đảo Thần Hỏa là Thần Hỏa Tôn Giả cũng không phải hạng người dễ chọc vào. Sự tồn tại cấp bậc như ông ta thì phải mấy Ma Quân đứng đầu ra mặt mới có thể ngăn được. Trước kia chúng tôi từng có mâu thuẫn với đảo Thần Hỏa, thậm chí còn từng giao đấu, nhưng bị tổn thất nặng nề. Đánh nhau với đảo Thần Hỏa mà chỉ dựa vào chúng tôi thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá", một ma nhân tóc ngắn, sắc mặt nhợt nhạt, nhỏ giọng nói.
Người này tên Vệ Hỏa, là đội trưởng của những ma nhân này.
"Xem ra các anh thực sự rất sợ đảo Thần Hỏa".
Lâm Chính suy tư một lát rồi ngoảnh sang hỏi: "Nếu đảo Thần Hỏa và Thiên Ma Đạo các anh không đội trời chung thì tại sao các anh không tiêu diệt nó? Điều này không phù hợp với phong cách làm việc của Thiên Ma Đạo các anh".