Chẳng phải Thiên Ma Đạo có thù tất báo sao? Chẳng phải ai chọc vào bọn họ thì bọn họ đều phải giết luôn sao?
Tại sao đảo Thần Hỏa vẫn ngang nhiên tồn tại như vậy?
Mấy ma nhân đồng loạt nhìn về phía Vệ Hỏa.
Vệ Hỏa do dự một lát rồi nhỏ giọng đáp: "Bẩm đại nhân, thực ra chúng tôi cũng không rõ nguyên nhân cụ thể là gì. Dù sao chức vụ của chúng tôi cũng quá thấp, chúng tôi chỉ biết trước kia Thiên Ma Đạo quả thực từng có một đợt tấn công đảo Thần Hỏa rất mạnh mẽ. Lần hành động này do Đại Ma Quân dẫn quân".
"Đại Ma Quân?".
"Đúng vậy, hơn nữa lần hành động này, cả 13 Ma Quân và 26 Ma Nữ đều tham gia. Gần mười nghìn cường giả của Thiên Ma Đạo bao vây đảo Thần Hỏa kín như bưng. Nhưng cuối cùng... Đại Ma Quân lại hạ lệnh rút lui, chuyện này cứ thế bỏ qua", Vệ Hỏa nói.
"Cái gì?".
Lâm Chính ngạc nhiên.
Anh chưa từng nghe đến chuyện này.
"Cứ thế rút lui? Chưa đánh tý nào?".
"Chưa đánh tý nào".
"Có biết nguyên nhân là gì không?".
"Không, chỉ biết Đại Ma Quân từng đích thân đi gặp Thần Hỏa Tôn Giả, hình như muốn thu nạp ông ta làm người của Thiên Ma Đạo, nhưng bị Thần Hỏa Tôn Giả từ chối thẳng thừng. Người của đảo Thần Hỏa cũng đã bày binh bố trận, chuẩn bị quyết đấu một trận sinh tử với Thiên Ma Đạo, nhưng cuối cùng Đại Ma Quân lại bất ngờ rời đi. Lúc đó tôi mới gia nhập Thiên Ma Đạo không lâu, tôi từng chứng kiến dáng vẻ lúc rời đi của Đại Ma Quân, ông ta có vẻ rất không cam lòng, tức giận bất bình, dường như rất muốn đánh nhưng không thể không rút lui", Vệ Hỏa vừa nghĩ lại vừa nói.
"Không thể không rút lui sao?".
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Dường như anh bỗng nghĩ ra gì đó, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
"Nghe đây, đến đảo Thần Hỏa tôi sẽ lên đảo trước, các anh lẻn lên sau, tôi sẽ liên lạc với các anh", Lâm Chính nói.
"Lâm đại nhân, chúng ta không giết người nữa sao?".
"Tạm thời không, chờ chỉ thị của tôi", Lâm Chính đáp.
Đám ma nhân vẫn vô cùng lo lắng.
Tạm thời không giết tức là vẫn phải đánh.
Bọn họ có bản lĩnh gì mà dám giao đấu với người của đảo Thần Hỏa chứ?
Lúc trước mười nghìn cao thủ ma nhân còn không làm gì được đảo Thần Hỏa, bọn họ có mấy người chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
Nhưng Lâm Chính đã đích thân lên đảo rồi, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh xuống sân bay ven biển.
Lâm Chính thuê một chiếc cano, lại thuê thêm một chiếc thuyền đánh cá cho đám Vệ Hỏa, sau đó một thân một mình băng biển lên đảo.
"Ai?".
Lâm Chính vừa đến gần đảo Thần Hỏa đã bị mấy đệ tử tuần biển của đảo Thần Hỏa ngăn lại.
"Thần y Lâm Giang Thành".
Lâm Chính bình thản nói: "Thần Hỏa Tôn Giả đã lâu không đến Giang Thành chữa bệnh, nên tôi đến để chữa trị cho ông ta".
"Chữa bệnh?".
Mấy người họ cười khẩy: "Chắc là có mục đích khác chứ gì?".
Lâm Chính mỉm cười: "Đương nhiên, cũng tiện thể đưa người của tôi đi! Làm phiền mấy anh châm chước cho!".
"Châm chước? Không được, Tôn Giả của chúng tôi đã nói rồi, tạm thời phong tỏa đảo, ông ấy phải bế quan, không ai được tự ý lại gần đảo, nếu không giết không tha! Anh mau cút đi! Nếu không đừng trách chúng tôi không nương tay!".
Một đệ tử khinh bỉ nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, lập tức lấy một chiếc bình sứ ở hông ra ném tới.
Đệ tử kia đón lấy, mở ra ngửi, một mùi thơm ngát ập vào mũi.
"Đây là gì?", một người trầm giọng hỏi.
"Linh đan diệu dược, các anh dùng đan này, có thể lập tức đột phá tu vi hiện giờ! Đây coi như quà gặp mặt của tôi cho các anh", Lâm Chính nói.
"Thật không?".
Mấy đệ tử mừng rỡ.