Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu chặt mày.
Tuy Lưu Viêm Trũng đã bị bịt kín, nhưng dấu vết thì vẫn còn.
Lâm Chính không biết Thần Hỏa Tôn Giả có thực lực để mở được Lưu Viêm Trũng ra không.
Nếu ông ta đích thân vào tận trong Lưu Viêm Trũng điều tra, một khi tra ra được dấu vết thì cũng có khả năng chĩa mũi giáo về phía Lâm Chính.
Dù sao Lâm Chính cũng có nhiều điểm đáng nghi, mà Thần Hỏa Tôn Giả cũng không phải là đồ ngốc.
Nếu khiến ông ta nghi ngờ thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
“Dịch Quế Lâm đâu? Bây giờ ông ta đang ở chỗ nào?”.
Lâm Chính im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên hỏi.
“Ông ta… không ổn lắm…”, Thần Hỏa Thánh Nữ chần chừ một lát rồi đáp.
“Không ổn lắm? Nghĩa là sao?”, Lâm Chính biến sắc, lập tức bước tới chất vấn: “Các cô làm gì ông ta rồi?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ bị vẻ mặt Lâm Chính dọa sợ, vô thức lùi lại nửa bước, trầm giọng đáp: “Anh cứ bình tĩnh, ông ta còn sống, chỉ là… đầu óc bị tổn thương chút”.
“Đầu óc?”.
“Sư phụ tinh thông một loại thủ đoạn thôi miên, có thể khiến con người rơi vào ảo giác, rồi dần dần dụ đối phương nói ra những chuyện mà mình biết. Thủ đoạn này rất kỳ diệu, cũng rất có hiệu quả, nhưng… sẽ gây tổn thương cho đại não. Sư phụ đã dùng thủ đoạn này với Dịch Quế Lâm, bây giờ ông ta…”
Thần Hỏa Thánh Nữ nói đến đây thì dừng lại.
“Mau đưa tôi đi gặp Dịch Quế Lâm!”, Lâm Chính gầm lên.
“Việc này…”
“Nhanh lên!”.
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu.
Thần Hỏa Thánh Nữ do dự một lát, chỉ đành cắn răng: “Đi theo tôi!”.
Dứt lời liền đi ra khỏi đại diện.
Lâm Chính theo sát phía sau.
Hai người nhanh chóng đến trước địa lao.
“Thánh Nữ đại nhân”, đệ tử của đảo Thần Hỏa canh chừng địa lao lập tức hành lễ.
“Mở cửa ra”.
Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng quát.
“Việc này… Thánh Nữ đại nhân, Tôn Giả đã nói không ai được phép vào trong”, đệ tử kia khó xử nói.
“Sao nào? Tôi cũng không được hả? Mau mở cửa!”, Thần Hỏa Thánh Nữ nghiêm giọng quát lớn.
Đệ tử kia ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn mở cửa ra.
Lâm Chính nhanh chân bước vào.
Chỉ thấy trong ngục tù tối đen, Dịch Quế Lâm đã bị lột trần nửa thân trên, treo lên bằng xích sắt.
Xương bả vai của ông ta bị xuyên thấu xích lại, toàn thân đầy máu, rõ ràng đã bị dùng roi tra tấn. Trên người ông ta chỗ nào cũng có dấu vết bị roi quất.
Lúc này, hai mắt ông ta đờ đẫn, vẻ mặt ngây dại, lúc thì cười lúc thì khóc.
Lâm Chính bước mấy bước tới, định cởi trói cho ông ta.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ ngăn lại.
“Thần y Lâm, tôi có thể cho anh gặp ông ta, nhưng không thể để anh thả ông ta ra được. Nếu không anh phải chết, tôi phải chết, ngay cả ông ta cũng không sống được! Anh hãy nghĩ cho kĩ!”, Thần Hỏa Thánh Nữ nghiêm túc nói.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ một lúc lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Anh giơ tay ra, bắt mạch ở cổ cho Dịch Quế Lâm, một lát sau liền lấy châm bạc đâm vào người ông ta.
Thần trí của Dịch Quế Lâm dường như khôi phục được một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Thần… thần y Lâm…”
Ông ta khó nhọc kêu lên, giọng nói vô cùng yếu ớt.
“Dịch Quế Lâm, là tôi hại ông!”, Lâm Chính nói đầy tự trách.
“Thần y Lâm, cậu đừng… nói như vậy…”, Dịch Quế Lâm nở nụ cười chua chát, nhưng vẫn chưa có sức để nói.
“Ông yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đưa ông về! Ông yên tâm! Tôi… nói được làm được!”, Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt đầy kiên định.
“Thần y Lâm… tôi tin cậu…”, Dịch Quế Lâm mỉm cười.
Đúng lúc này, tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngoảnh lại, nhìn thấy một đệ tử đang chạy tới.
“Thánh Nữ đại nhân, Tôn Giả muốn gặp cô và thần y Lâm”, đệ tử kia ôm quyền nói.
“Cái gì?”.
Sắc mặt Thần Hỏa Thánh Nữ tái đi vì sợ.