“Anh đừng lừa tôi, nếu không chúng tôi sẽ cho anh tan xương nát thịt”, một người không tin, lạnh lùng quát.
“Nếu anh không tin thì có thể uống ngay tại chỗ! Tuy thực lực của tôi kém cỏi, nhưng y thuật vẫn không tồi, luyện chế đan được kiểu này đối với tôi không hề khó”, Lâm Chính nói.
Các đệ tử thầm gật đầu.
Bọn họ cũng từng nghe tới y thuật của Lâm Chính.
Dù sao ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng tìm tới anh để chữa bệnh thì đương nhiên y thuật của anh không thể tầm thường được.
Đối với người có y thuật thông thiên thì luyện chế mấy viên đan đột phá có là gì chứ?
Một đệ tử đổ ra một viên đan dược, nuốt luôn vào bụng, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận khí.
Chỉ trong mấy phút đã nhìn thấy toàn thân đệ tử kia tỏa ra ánh sáng yếu ớt, sau đó khí ý toàn thân bắt đầu sôi sục, không ngừng xoay tròn quanh người anh ta.
Cuối cùng!
Tách!
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Khí ý toàn thân đệ tử kia đều hội tụ trong người anh ta, dường như đang ngưng kết thành gì đó.
“Tôi đột phá rồi! Tôi đột phá rồi!”.
Đệ tử kia mở bừng mắt ra, mừng rỡ kêu lên.
Những người khác thấy thế đều vô cùng kích động.
“Đan này quả nhiên hữu dụng!”.
“Thần đan! Thần đan!”.
“Sư huynh, mau, mau cho em một viên!”.
“Em cũng muốn! Em cũng muốn!”.
“Sư huynh, cho em với! Mau đưa cho em!”.
Mấy đệ tử của đảo Thần Hỏa trở nên kích động, lập tức chia nhau hết số đan dược trong bình sứ.
Đệ tử dẫn đầu vội vàng lạy Lâm Chính một cái, cười nói: “Y thuật của thần y Lâm quả nhiên thiên hạ vô song, là chúng tôi có mắt như mù! Mời anh đi theo chúng tôi! Chúng tôi đưa anh lên đảo!”.
“Nhưng hình như Tôn Giả đang bế quan”.
“Aizz, Tôn Giả bế quan thì sao chứ? Chữa bệnh quan trọng hơn, khó khăn lắm anh mới đến đảo Thần Hỏa một chuyến, đương nhiên phải chữa bệnh trước, nếu không Tôn Giả có mệnh hệ gì, thì chẳng phải người làm đệ tử như chúng tôi sẽ trở thành tội nhân sao? Mau mau mau, mời anh đi bên này!”.
Đám đệ tử vô cùng nhiệt tình đón Lâm Chính lên đảo, đồng thời một đệ tử vội vàng đi báo với Thần Hỏa Thánh Nữ, để cô ta đi mời Thần Hỏa Tôn Giả.
Biết tin Lâm Chính lên đảo, Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng kinh ngạc, lập tức chạy tới.
“Anh điên à?”.
Cô ta không nhịn được kêu lên, nhưng thấy các đệ tử đảo Thần Hỏa ở xung quanh thì lại kìm những lời còn lại xuống, trầm giọng quát: “Các anh lui hết đi!”.
“Vâng, Thánh Nữ đại nhân!”.
Các đệ tử rời đi.
Trong đại diện chỉ còn hai người là Lâm Chính và Thần Hỏa Thánh Nữ.
“Anh không biết Tôn Giả đang điều tra chuyện hỏa chủng và truyền thừa dị hỏa ở Lưu Viêm Trũng sao? Vậy mà anh lại dê vào miệng hổ đến tận đây? Anh muốn chết à?”.
Thấy mọi người đã đi, Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức đi tới, cuống quýt kêu lên.
“Sao? Cô không nói chuyện này cho Thần Hỏa Tôn Giả biết à?”, Lâm Chính hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc, đanh giọng đáp: “Anh nghĩ tôi sẽ bán đứng anh sao?”.
“Tôi không có ý đó, chỉ là Dịch Quế Lâm đột nhiên bị bắt, dạo này Giang Thành lại xuất hiện không ít tai mắt của đảo Thần Hỏa. Rõ ràng là Tôn Giả đã biết gì đó, nếu không phải là cô nói thì làm sao ông ta phát giác ra được?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm! Anh nghĩ tôi là loại người gì vậy? Tôi đã nói sẽ giúp anh giữ bí mật này thì nhất định sẽ làm được, anh… anh lại không tin tôi?”, Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng giận dữ, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
“Thánh Nữ đại nhân, nếu cô không nói thì tôi xin lỗi, nhưng tại sao Tôn Giả lại biết chuyện này?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Làm sao tôi biết được? Không lâu trước đó ông ấy đích thân đến Lưu Viêm Trũng, sau khi trở về liền hạ lệnh phái người đến Giang Thành, bắt đầu giám sát anh, tôi đoán chắc là ông ấy đã điều tra được gì đó”, Thần Hỏa Thánh Nữ lạnh lùng hừ mũi.