TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2588 "HUYẾT ẢNH ĐAO PHONG!".

"Rất nhiều người từng nói với tôi như vậy, nhưng trên thực tế đầu của bọn họ đều đã bị tôi lấy mất".

Ma nhân kia bình thản nói.

"Vậy hãy cho tôi xem bản lĩnh của anh đi".

Lâm Chính bình thản nói, rồi lấy Hồng Mông Long Châm ra, đâm vào người mình, đồng thời khởi động tất cả Lạc Linh Huyết.

Trong nháy mắt, khí tức của anh bắt đầu phản phác quy chân, trở nên vô cùng huyền diệu, cao thâm khó dò.

"Hả?".

Ma nhân có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười: "Thú vị đấy, xem ra trận chiến này cũng không chán lắm".

Dứt lời, hắn xoay thanh cốt đao trong tay.

Vù!

Một luồng sát khí tàn bạo bỗng tỏa ra từ người hắn, lan khắp cánh đồng hoang.

Từ Thiên sợ hãi lùi lại, trốn thật xa.

Trâu bò húc nhau thì tốt nhất ruồi muỗi như ông ta phải chuồn cho nhanh.

"Đã chuẩn bị xong chưa?".

Ma nhân khẽ quát.

"Ma nhân mà cũng có kẻ lạc loài như anh sao? Tôi tưởng ma nhân đều là những sinh vật yếu kém thấy người là xông tới xem, không cần biết vuông tròn tam giác gì chứ", Lâm Chính bình thản nói.

"Thế thì cậu không biết rõ về ma nhân chúng tôi rồi".

"Vậy sao? Anh tên là gì?".

"Cùng Đao".

"Một cái tên rất lạ".

"Chắc tôi sẽ là người cuối cùng cậu quen".

Cùng Đao cười, đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn, bỗng cách không vung mạnh tay về phía Lâm Chính.

Vèo!

Thanh cốt đao kia bắn ra một luồng đao khí hình lưỡi liềm đen sì, chém đôi thiên địa, bay vèo về phía Lâm Chính.

Đao khí cực kỳ đáng sợ, thế như chẻ tre, dường như có thể chém nát mọi thứ.

Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh, cách không nắm quyền một cái.

Một luồng khí kình lập tức bao trùm lấy đao khí.

Ầm!

Đao khí nổ tung.

Nhưng Cùng Đao phía sau đao khí đã biến mất.

Lâm Chính nhìn xung quanh, phát hiện một tàn ảnh đã lại gần anh.

Chính là Cùng Đao.

Lưỡi đao hùng hổ chém mạnh về phía đầu Lâm Chính.

Nhưng đúng khoảnh khắc lưỡi đao sắp bổ trúng Lâm Chính, thì anh bỗng giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao của Cùng Đao một cách nhẹ nhàng.

Pặp!

Lưỡi đao lập tức khựng lại, không tiến thêm được phân nào.

Ánh mắt Cùng Đao đanh lại, tiếp tục dùng sức định ấn lưỡi đao xuống, nhưng Lâm Chính đã nhanh tay hơn, búng nhẹ một cái.

Keng!

Thanh cốt đao lập tức chấn động bay đi.

Cùng Đao cũng bị ép phải lùi lại mấy bước.

"Huyết Ảnh Đao Phong!".

Vừa mới lùi lại, hắn đã gầm lên, cách không vung đao lên chém.

Vù vù vù...

Một luồng đao phong đen sì đáng sợ hóa thành gió lốc ập về phía Lâm Chính.

Khí thế kinh người, không thể đỡ nổi...

Mặt đất lập tức nứt toác, xung quanh cát bụi mù mịt, cơn gió lốc như miệng con mãnh thú, cứ thế nuốt chửng Lâm Chính.

Đứng trước luồng sức mạnh này, dường như Lâm Chính không thể đánh trả được...

Cùng Đao không hề dừng lại, hai tay cầm đao, huy động tất cả ma khí bao trùm lấy thanh cốt đao, giơ cao quá đầu, hú dài một tiếng, rồi chém về phía cơn gió lốc kia.

Ma khí trăm trượng bắn ra từ thanh cốt đao kia, khí thế lạnh lẽo tàn bạo giống như một chiếc cầu vồng, xé rách bầu trời, xua tan mây trắng, che rợp nhật nguyệt, giáng xuống với khí thế của thiên quân vạn mã, chém mạnh về phía bóng dáng đứng giữa cơn gió lốc kia.

"Chủ tịch Lâm!".

Từ Thiên gào lên.

Ma đao đã giáng xuống, chém mạnh vào trong gió lốc.

Mặt đất lập tức bị chia đôi.

Cánh đồng hoang đã lồi lõm đầy hố.

Phạm vi mấy chục dặm xung quanh đều chấn động.

Dưới nhát đao này, e là không ai còn sống sót.

Từ Thiên ngây người nhìn cơn gió lốc đen sì đang dần lặng xuống, sắc mặt trắng bệch, trái tim vọt lên tận cổ họng...

"Kết thúc rồi sao?".

Đọc truyện chữ Full