Từ Thiên không biết.
Cùng Đao cũng không biết.
Hai người chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cơn gió lốc đang dần tản đi, chờ đợi kết quả.
Gió lốc nhanh chóng lặng xuống.
Đất đá bay tứ tung cũng rơi xuống đất.
Mọi thứ yên tĩnh như sau cơn mưa giông bão giật.
Cùng Đao nhìn chằm chằm phía trước.
Hắn cũng không chắc Lâm Chính đã chết hay chưa.
Nhưng không ai có thể chống lại được thế tấn công đó, hắn chắc chắn dù Lâm Chính không chết, thì bây giờ cũng không dễ chịu gì.
Nhưng sau khi gió lốc tan hẳn, cảnh tượng bên trong lộ ra, thì Cùng Đao ngẩn cả người.
Lâm Chính vẫn lành lặn, đứng sừng sững ở đó.
Đừng nói là cơ thể anh bị thương, mà ngay cả quần áo anh cũng không bị rách miếng nào.
"Không thể nào..."
Cùng Đao mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Chỉ có vậy thôi sao?", Lâm Chính phủi bụi trên người, bình tĩnh nói: "Nếu thế thì e là anh không giết nổi tôi rồi, Thiên Ma Đạo khinh thường tôi quá, phái người như anh đến để lấy mạng tôi, đúng là coi thường người khác".
"Vậy sao? Cậu sẽ nhanh chóng có suy nghĩ khác thôi".
Ánh mắt Cùng Đao đanh lại, lần nữa gầm lên rồi xông tới.
Nhưng ở bờ hồ cách đó không xa.
Một đám nam thang nữ tú mặc võ phục đang đi dọc hồ.
Ai nấy tỏ vẻ ủ rũ.
"Đoàn Hợp sư huynh, chẳng phải anh nói có cao nhân ẩn cư ở đây, bảo bọn tôi đến gặp gỡ sao? Tại sao tìm một lượt mà vẫn không thấy tăm tích cao nhân đâu vậy?".
Một cô gái xinh xắn, tóc đen như mun, không nhịn được nhíu mày hỏi.
"Cẩm Diệu sư muội, cô cứ bình tĩnh! Vị cao nhân kia đúng là ẩn cư ở bờ hồ vô danh này, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp được thôi. Lát nữa gặp cao nhân, các cô đừng nói linh tinh, nếu mạo phạm thì hỏng bét".
Người đàn ông tên Đoàn Hợp mỉm cười nói, ánh mắt lóe lên một tia sáng khó nắm bắt.
Cẩm Diệu cảm thấy có chút không đúng.
Cô ta là người của võ quán Chấn Khai của Xương Thị tỉnh bên, quen với người đàn ông tên Đoàn Hợp này trong một lần gặp mặt của các võ quán. Buổi gặp mặt kết thúc, Đoàn Hợp bỗng mời đám Cẩm Diệu đến đây bái kiến cao nhân, muốn nhờ vị cao nhân này chỉ điểm một chút. Mọi người cũng hi vọng tranh được thứ hạng trong cuộc thi võ quán sắp tổ chức, thể hiện tài năng thậm chí là giành chức vô địch.
Nhưng bọn họ đã đi nửa tiếng ở cánh đồng hoang này mà vẫn chưa thấy bóng dáng của người được gọi là cao nhân đâu.
Điều này khiến bọn họ có chút mất kiên nhẫn.
"Đến rồi!".
Đúng lúc này, người đàn ông tên Đoàn Hợp mỉm cười nói.
Người của võ quán Chấn Khai nhìn xung quanh, nhưng không thấy bất cứ bóng dáng nào.
"Đoàn Hợp sư huynh, cao nhân kia ở đâu vậy?", Cẩm Diệu ngạc nhiên hỏi.
"Đây, chẳng phải xung quanh chỗ nào cũng có sao?", Đoàn Hợp cười lớn đáp.
Anh ta vừa dứt lời, bỗng có rất nhiều bóng người lao ra từ các bụi cỏ xung quanh, bao vây đám người chặt chẽ.
Người của võ quán Chấn Khai biến sắc.
"Đoàn Hợp, anh muốn làm gì hả?", Cẩm Diệu biết mình đã trúng kế, lập tức quát.
"Tôi muốn làm gì à? Người của võ quán Chấn Khai! Các cô cũng to gan lắm, dám đắc tội thiếu chủ Quách Tử Dũng của Tân An Phái! Các cô có biết Quách thiếu chủ là ai không? Đó là một trong các giám khảo của cuộc thi võ quán toàn quốc lần này! Các cô đắc tội anh ấy mà còn muốn tham gia cuộc thi? Đúng là nực cười!", Đoàn Hợp cười khẩy.
"Đây là ân oán của võ quán Chấn Khai chúng tôi và Quách Tử Dũng, liên quan gì đến anh?".
Mọi người vô cùng phẫn nộ.
"Ủa, sao lại không liên quan đến tôi? Tôi muốn giao các cô cho Quách Tử Dũng xử trí! Như vậy chẳng phải sẽ làm quen móc nối được với Quách thiếu chủ sao? Đến lúc đó có Quách thiếu chủ chiếu cố, chắc chắn thành tích của võ quán Nam Phong chúng tôi trong cuộc thi võ quán toàn quốc sẽ không thể kém được", Đoàn Hợp nheo mắt nhìn Cẩm Diệu, cười nói: "Nhất là cô, Cẩm Diệu sư muội, Quách thiếu chủ từng nói là rất có hứng thú với cô! Tôi nhất định phải giao cô vào tận tay anh ấy!".