“Cậu Lâm, không phải là tôi không tìm cho cậu mà thực sự là sức mạnh của đối phương không hề nhỏ. Thương Minh không có lý do gì để gây sự với họ cả”, Dịch Tiên Thiên thở dài.
“Đối phương là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Sơn trang Cổ Kiếm”.
“Sơn trang Cổ Kiếm? Chưa từng nghe thấy”.
“Đối phương là ẩn phái, giống như Thiên Ma Đạo, đảo Thần Hỏa. Bọn họ ít tiếp xúc với bên ngoài. Sơn trang Cổ Kiếm có Chấn Kim nhưng đó là bảo vật của họ. Nghe nói người của họ đợi thời gian chín muồi rồi thì sẽ dùng Chấn Kim tạo thành tuyệt thế thần kiếm. Thần kiếm được tạo ra sẽ không ai địch được. Bọn họ định dựa vào thần kiếm để tung hoành khắp thiên hạ. Một thứ hiếm như vậy, cậu cảm thấy đối phương có chịu bán cho Thương Minh không?”, Dịch Tiên Thiên thở dài.
“Nếu như vậy thì khó nhằn rồi”, Lâm Chính vuốt cằm.
“Thế nhưng cũng không phải là không có cách. Cậu Lâm, trước đây không lâu tôi nhận được tin, thiếu trang chủ của sơn trang Cổ Kiếm mắc một bệnh lạ, nằm giường đã lâu. Sơn trang đi khắp nơi tìm danh y nhưng không thể chữa khỏi. Tôi cảm thấy đây là cơ hội. Nếu cậu có thể chữa khỏi cho thiếu trang chủ thì có khi có cơ hội nói chuyện với họ”, Dịch Tiên Thiên nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu: “Ông lập tức sắp xếp người dẫn tôi tới sơn trang Cổ Kiếm. Thời gian gấp gáp, giờ làm luôn đi”.
“Được, cậu Lâm đợi chút, tôi sẽ cho người tới học viện đón cậu. Kể cũng trùng hợp, trong Thương Minh có một người có qua lại với sơn rang. Tin này là do người đó cung cấp cho tôi. Tôi bảo người đó đi cùng cậu có gì giúp cậu”, Dịch Tiên Thiên cười nói.
Tầm 30 phút sau, một chiếc xe đỗ trước cửa học viện.
Lâm Chính lên xe. Lái xe là một là một cô gái luyện võ đeo kính đen mặt đồ OL, Cô gái nhìn tầm 25,26 tuổi.
“Chào anh Lâm”, cô ta gật đầu, điềm đạm nói.
“Cô có biết sơn trang ở đâu không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi biết, vì trước đây tôi là người của sơn trang”.
“Ồ”, Lâm Chính tỏ ra ngạc nhiên: “Thế sao cô lại chạy tới Thương Minh?”.
“Tôi không có hứng thú lắm với việc luyện võ, cũng không thích phong cách làm việc của sơn trang nên rời khỏi đó, gia nhập Thương Minh”.
“Cô nói cho Dịch Tiên Thiên biết về bệnh của thiếu trang chủ, xem ra cô vẫn còn quan tâm tới sơn trang mà. Có điều tôi cảm thấy cô nói vậy không phải để cho Dịch Tiên Thiên nghe mà cho tôi nghe đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.
Cô gái gật mình, nhìn Lâm Chính ngồi ở ghế sau bằng ánh mắt khó tin. Cô ta bặm môi: “Thần y Lâm quả nhiên lợi hại. Đúng là tôi định nhờ ông Dịch giúp tôi mời anh ra tay cứu thiếu trang chủ. Mặc dù tôi đã rời khỏi đó nhưng dù sao đó cũng là nhà của tôi. Ở đó cũng đều có người thân của tôi, tôi không thể mặc kệ được”.
“Cô cảm thấy tôi có thể chữa khỏi cho thiếu trang chủ không?”
“Tôi…không biết…, nhưng dù thể nào cũng phải thử”, cô gái do dự nói.
Sơn trang Cổ Kiếm mời danh y khắp nơi mà còn không có tác dụng, nói thật là nhờ Lâm Chính thì cô ta cũng không chắc chắn lắm.Thế nhưng tới nước này rồi thì thế nào cô ta cũng phải thử.
“Tôi có thể ra tay nhưng cô cũng biết thứ tôi cần là gì đúng không?”, Lâm Chính nói.