Sắc mặt cô gái hơi căng cứng, mấp máy môi nhưng không nói gì.
Cô ta biết lần này Lâm Chính đến sơn trang Cổ Kiếm là vì Chấn Kim.
Nhưng so với Chấn Kim thì hiển nhiên cô ta quan tâm đến tính mạng của anh mình hơn.
"Thần y Lâm, tôi sẽ cố gắng xin anh tôi đưa Chấn Kim cho anh, nhưng nói thật là lời nói của tôi chưa chắc có tác dụng gì, dù sao tôi cũng đã rời khỏi sơn trang Cổ Kiếm", cô gái do dự một lát rồi nói.
"Tôi biết, cô cũng yên tâm đi, bây giờ cô là người của Thương Minh, là người của Dịch Tiên Thiên, về tình về lý thì tôi sẽ giúp cô. Chuyện Chấn Kim thì cô cứ cố gắng hết sức, nếu không được tôi sẽ nghĩ cách khác", Lâm Chính cười nói.
Cô gái nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái tên Cổ Liên, vốn là cô chủ của sơn trang Cổ Kiếm, nhưng do quan niệm khác nhau, xảy ra mâu thuẫn với người nhà, trong lúc nóng giận đã rời khỏi sơn trang.
Theo lời cô ta nói, nếu tiếp tục ở lại sơn trang Cổ Kiếm thì không những phải học cầm kỳ thi họa, mà không chừng còn bị người của sơn trang sắp xếp hôn sự, gả cho người mình không thích, thế nên cô ta đã chủ động bỏ đi.
Thực ra lần này trở về sơn trang cô ta cũng rất lo lắng, không biết người của sơn trang còn chấp nhận mình không.
Xe phóng như bay trên đường quốc lộ, cũng không biết đã lái mấy tiếng, cuối cùng giảm dần tốc độ trước một ngôi làng.
"Thôn Thiệu Gia?".
Lâm Chính nhìn tấm bia đá dựng ở cổng thôn, nhíu mày: "Đây là sơn trang Cổ Kiếm sao?".
"Đương nhiên không phải, đây là ngôi làng do một kiếm nô của sơn trang dựng lên, đã có lịch sử mấy trăm năm. Người trong thôn đều họ Thiệu, là hậu nhân của kiếm nô kia. Bọn họ sinh sống ở đây, một là bảo vệ môn hộ cho sơn trang, hai là cũng muốn được sơn trang che chở", Cổ Liên giải thích.
Lâm Chính gật đầu.
Xe tiến vào thôn, người trong thôn đều đổ dồn mắt nhìn, ai nấy tỏ vẻ cảnh giác, thái độ không chút hòa nhã.
Đám phụ nữ nhìn thấy chiếc xe tiến vào thôn, lập tức ôm đám trẻ con đang chơi đùa ở trước cửa vào trong nhà, rồi đóng chặt cửa.
Nhà nào nhà nấy buông rèm, chỉ nhòm qua khe quan sát những vị khách không mời mà đến này.
Lâm Chính ở trên xe hơi nhíu mày.
Đúng lúc này thì xe dừng lại.
Nhìn kĩ, là mấy người đàn ông cường tráng cầm trường kiếm chặn xe lại.
"Các người là ai?".
Một người đàn ông gõ cửa xe, lạnh lùng hỏi.
"Tôi là Cổ Liên! Ông Thiệu đâu? Mau đưa tôi lên sơn trang, tôi đã mời thần y đến cho thiếu trang chủ rồi", Cổ Liên vội thò đầu ra nói.
"Cô Cổ Liên?".
Mọi người sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.
"Đúng là cô Cổ Liên!".
Đúng lúc này, một ông lão râu tóc bạc phơ đi ra từ phía sau đám người, quan sát Cổ Liên một lát rồi lập tức phất tay.
Đám người tản ra.
"Ông Thiệu, đã lâu không gặp", Cổ Liên mỉm cười nói.
"Cô Cổ Liên, chẳng phải cô đã rời khỏi sơn trang rồi sao? Tại sao còn quay lại? Hơn nữa... còn dẫn theo người ngoài? Chắc cô cũng biết quy tắc của sơn trang! Cô làm vậy không hay lắm đâu!", ông lão nhìn Lâm Chính ở ghế lái phụ, nhíu mày nói.
"Ông Thiệu, cháu nghe nói anh cháu bị bệnh nặng, các bác sĩ đều không chữa được, nên mời thần y Lâm ở Giang Thành đến. Thần y Lâm y thuật cao minh, có lẽ sẽ có cách cứu anh cháu. Ông Thiệu, thời gian gấp gáp, ông mau bảo mọi người nhường đường đi", Cổ Liên vội nói.
"Thần y Lâm Giang Thành? Chưa từng nghe nói, cậu ta còn trẻ như vậy thì y thuật cao minh đến đâu chứ? Sao có thể bằng những bác sĩ lớn do trang chủ mời đến?", ông lão lắc đầu nói.
Ông lão cả đời sống ở thôn, lại còn nhiều tuổi, không theo kịp trào lưu, không biết dùng điện thoại, nên đương nhiên không biết đến thần y Lâm.