Yên lặng!
Trong phòng thuốc yên lặng một cách đáng sợ.
Mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm Thiệu Quyên, đầu óc trống rỗng, đã mất khả năng suy nghĩ.
Lúc này, Thiệu Quyên hoàn toàn không còn khuôn mặt khiến người ta khiếp sợ nữa, thay vào đó là ngũ quan đầy đủ thanh tú, làn da như hoa như ngọc, đôi mắt sáng ngời lấp lánh, tóc cũng mọc ra một chút, hơn nữa rất dày và đen. Đôi môi Thiệu Quyên hồng như hoa đào, mũi dọc dừa, rất tinh xảo, tuy không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng chắc chắn có thể coi là mỹ nữ.
"Chị Quyên!".
Cổ Liên ngây người nhìn Thiệu Quyên, đầu óc có chút trống rỗng.
Thiệu Quyên kỳ quái nhìn mọi người xung quanh, dè dặt sờ khuôn mặt mình.
Khi ngón tay chạm vào khuôn mặt, toàn thân cô ta như bị điện giật.
Đây không phải cảm giác lồi lõm thô ráp, mà trơn nhẵn như lụa...
"Cô chủ... Mặt của tôi… Mặt của tôi...", Thiệu Quyên bật khóc.
"Tốt quá! Quyên Nhi! Mặt cháu hồi phục rồi!".
"Xinh quá! Còn xinh hơn lúc chưa bị hủy dung!".
"Không thể tin được, chắc thần tiên cũng không có bản lĩnh như vậy!".
"Sao tên này lại làm được chứ?".
Dân làng hoàn hồn lại, xúm lại quan sát, kinh ngạc cảm thán không ngừng.
Đám trai tráng trước đó ghét bỏ Thiệu Quyên đều sáng mắt lên, tỏ vẻ ái mộ.
Bây giờ Thiệu Quyên quả thực quá xinh đẹp.
Giống như một viên minh châu.
Có người cầm gương tới, đưa cho Thiệu Quyên.
Thiệu Quyên vừa soi gương liền đứng chết trân.
Một lúc lâu sau, cô ta vứt gương đi, quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
"Thần y Lâm! Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!".
Nói xong liền nặng nề dập đầu một cái, nước mắt như đê vỡ.
Lâm Chính vội đỡ cô ta dậy, sau đó mỉm cười nhìn về phía ông lão: "Trưởng thôn, ván cược này là ai thắng?".
"Chuẩn bị kiệu! Lập tức chuẩn bị kiệu! Tôi sẽ đích thân khiêng cậu Lâm lên sơn trang".
Ông lão cười lớn, có vẻ rất vui.
Ông ta phất tay, người của thôn Thiệu Gia cuống cuồng đi chuẩn bị kiệu.
Cổ Liên cũng vô cùng kích động.
Lần này Lâm Chính đã thể hiện được y thuật của anh.
"Chắc lần này anh trai được cứu rồi!".
Cổ Liên thầm nghĩ.
Kiệu nhanh chóng được chuẩn bị xong.
Trưởng thôn đích thân khiêng kiệu, đi tới sơn trang Cổ Kiếm dưới sự tiền hô hậu ủng của người thôn Thiệu Gia.
Những người lên sơn trang dọc đường đi đều vô cùng kinh ngạc.
"Đây chẳng phải là trưởng thôn của thôn Thiệu Gia ở dưới núi sao? Ông ta đang làm gì vậy? Khiêng kiệu?".
"Có chuyện gì thế nhỉ? Ông ta khiêng ai vậy? Thiếu trang chủ của chúng ta sao?".
"Không thể nào, thiếu trang chủ vẫn đang ở sơn trang, bây giờ tình hình rất tệ, không thể xuống nổi giường".
"Thế chuyện này là sao nhỉ?".
Người trong sơn trang vô cùng kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
Đã có người chạy đi báo với trang chủ.
Khi trưởng thôn đưa Lâm Chính đến sơn trang, thì đại quản sự của sơn trang đã đứng chờ ở cổng.
"Tham kiến Cổ chưởng sự!".
Trưởng thôn đặt kiệu xuống rồi chạy bước nhỏ đến ôm quyền hành lễ.
"Ông không ở dưới núi canh chừng môn hộ cho sơn trang Cổ Kiếm, sao lại chạy đi khiêng kiệu? Còn ra thể thống gì nữa?", Cổ chưởng sự rất bất mãn, lạnh lùng hừ một tiếng: "Ai ngồi trong kiệu vậy?".
"Là cô hai và thần y cô ấy mời tới", trưởng thôn vội đáp.
"Cái gì? Cô hai trở về? Còn dẫn theo một thần y?".
Cổ chưởng sự sửng sốt hỏi: "Thần y đó là nam hay nữ?".
"Nam".
"Vớ vẩn! Làm càn! Cô nam quả nữ, sao có thể cùng ngồi một kiệu chứ? Mau, mau lôi bọn họ ra!", Cổ chưởng sự tức giận nói.