Kiệu được mở ra.
Cổ Liên và Lâm Chính xuống kiệu.
Cổ chưởng sự bước tới trước, mở to mắt nhìn Cổ Liên, một lúc lâu sau mới nói: “Cô hai! Cô làm vậy còn ra thể thống gì? Nếu chuyện này đồn ra ngoài, danh dự của sơn trang Cổ Kiếm chúng ta sẽ mất hết!”.
“Cổ chưởng sự, có chuyện gì vậy?”, Cổ Liên còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.
Cổ chưởng sự sốt ruột đến mức mặt đỏ au, chỉ vào Lâm Chính nói: “Sao cô có thể ngồi chung với đàn ông trên một chiếc kiệu?”.
“Cổ chưởng sự, thần y Lâm là bạn tôi, hơn nữa lần này anh ấy đến đây là để chữa trị cho anh trai tôi, đương nhiên tôi phải đối đãi cho phải lễ! Hơn nữa, bây giờ là thời đại nào rồi mà ông còn có suy nghĩ như vậy? Tư duy của sơn trang Cổ Kiếm cũng thật cổ hủ!”, Cổ Liên nhíu mày nói.
“Cô… Thôi được, tôi không tranh chấp với cô. Cô chủ, hãy đưa thần y Lâm gì đó vào sảnh chính đi, ông chủ đang đợi cô ở đó!”.
Cổ chưởng sự lạnh lùng nói, phất tay rời đi.
Nghe được lời này, vẻ mặt Cổ Liên hơi mất tự nhiên.
Hai người đi đến sảnh chính.
Bên trong có vài người đang đứng.
Người đứng phía trước nhất là một người đàn ông đầu tóc hoa râm nhưng vẻ mặt nghiêm túc. Người đàn ông trông có vẻ hơn năm mươi tuổi, khí thế dồi dào, chỉ một ánh nhìn đã mang lại cho người khác một luồng áp lực vô hình.
Bên cạnh người đàn ông đó còn có một người phụ nữ, cực kỳ xinh đẹp, thần thái tương tự với Cổ Liên.
“Con gái!”.
Nhìn thấy Cổ Liên đi vào, người phụ nữ lập tức xúc động hô lên.
Nhưng người đàn ông trung niên đột nhiên hừ giọng, người phụ nữ không khỏi lùi về sau.
Cổ Liên đương nhiên đã nhìn thấy động tác nhỏ đó, cô ta không dám làm loạn, chỉ tiến lên hành lễ.
“Cổ Liên… kính chào bố, chào mẹ!”, Cổ Liên quỳ xuống, dập đầu nói.
“Bố? Mẹ? Có phải cô hiểu lầm gì rồi không? Chúng tôi không có con gái! Con gái chúng tôi đã chết từ lâu rồi!”, Cổ Hạo trang chủ sơn trang Cổ Kiếm lạnh lùng nói.
Cổ Liên sửng sốt.
“Ông à, tôi biết ông rất tức giận, nhưng con gái đã về rồi, ông bớt nói vài câu đi”.
Người phụ nữ không nhịn được, vội vàng chạy tới đỡ Cổ Liên dậy, quay đầu nói: “Người nhà cả mà có gì mà không nói rõ được chứ? Ông hãy bớt giận!”.
“Bớt giận? Đứa con bất hiếu này biết rõ tôi đã hẹn thiếu tông chủ của Tịnh Thổ Thần Tông đến gặp mặt, đặc biệt đến đây để bàn chuyện hôn sự, nó lại không từ mà biệt, lặng lẽ rời khỏi sơn trang Cổ Kiếm. Đi một chuyến là tận mấy năm, hại tôi mất hết mặt mũi với người ngoài! Bây giờ nó còn có mặt mũi quay về! Bà bảo tôi làm sao bớt giận?”, Cổ Hạo đập bàn, phẫn nộ quát.
“Bố, lần này con về không phải là quay về sơn trang, cũng không phải để nhận lỗi với bố! Con chỉ về cứu anh trai mà thôi! Chuyện năm xưa con không hối hận, con cũng không có lỗi!”, Cổ Liên nóng nảy nghiến chặt răng, nghiêm túc nói.
“Con! Bất hiếu! Bất hiếu!”.
Cổ Hạo tức giận, đập bàn đứng dậy: “Người đâu, đuổi nó ra khỏi sơn trang!”.
“Vâng!”.
Người của sơn trang lập tức tiến lên.
“Dừng tay!”.
Người phụ nữ kia vội vàng đứng ra, nói: “Ông à, con gái ông có tính khí thế nào ông biết mà! Cho dù nó sai, chúng ta cũng có thể từ từ nói chuyện! Huống hồ, lần này nó về còn đưa theo thần y Lâm đến chữa bệnh cho con trai mình, cũng là xuất phát từ lòng tốt, sao ông có thể đuổi nó đi?”.
“Con trai tôi không cần nó chữa!”.
Cổ Hạo nói.
“Ông đừng giận nữa, bây giờ ông cũng biết tình trạng của Hiền rồi đấy, nó không gắng gượng được bao lâu nữa! Cứ để Liên thử xem đi, nếu không, Hiền có mệnh hệ nào, tôi không sống nổi mất!”.
Người phụ nữ che mặt khóc lóc.