“Thế nhưng tôi có một điều kiện”, Lâm Chính nói.
“Đừng nói là một điều kiện, dù là một trăm điều kiện thì tôi cũng nhất định sẽ đáp ứng”, Cổ Hạo vội nói.
“Đừng nói quá sớm có khi một điều kiện của tôi ông cũng chưa chắc đã đồng ý đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Cổ Hạo giật mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn thận trọng hỏi: “Thần y Lâm, điều kiện của cậu là gì?”
“Tôi muốn Chấn Kim trong tay ông”, Lâm Chính nói thẳng. Dứt lời, cả không gian im lặng như tờ.
“Chấn Kim sao?”, sắc mặt Cổ Hạo trông vô cùng khó coi.
“Không được, đó là vật báu trấn giữ cho sơn trang chúng tôi, sao có thể đưa cho cậu được?”.
“Tâm huyết bao đời của sơn trang, tất cả đều dồn vào Chấn Kim đó. Chúng tôi có thể đứng vững được hay không cũng dựa vào nó, không thể giao cho cậu được”.
“Tuyệt đối không thể”.
“Cậu từ bỏ đi”, các tầng lớp cấp cao của sơn trang đồng loạt từ chối.
Cổ Hạo do dự: Thần y Lâm, có thể đổi điều kiện được không? Ngoài Chấn Kim ra, cậu muốn thứ gì tôi cũng có thể đưa cậu được”.
“E rằng không được”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi tới sơn trang lần này chỉ vì Chấn Kim mà thôi. Nếu ông không chịu thì e rằng ông phải tìm người khác chữa bệnh cho con trai ông rồi”, nói xong Lâm Chính quay người rời đi. Anh muốn ép Cổ Hạo.
“Lão gia”, Cổ Hạo vẫn còn do dự thế nhưng phu nhân thì không nhịn được thêm nữa rồi.
Bà ta lao tới, gào khóc: “Lão gia, ông không thể cứ bỏ mặc như vậy được. Chúng ta chỉ có một thằng con tra thôi. Đó là người truyền thừa của sơn trang Cổ Kiếm đấy. Đó là tương lai của chúng ta. Nếu không có thằng bé thì Tuyệt Thế Thần Kiếm cũng có tác dụng gì cứ? Lão gia, ông nhất định phải cứu con chúng ta”.
“Bố ơi, bố đồng ý với thần y Lâm đi, dù không còn Chấn Kim thì sơn trang vẫn có thể tồn tại được. Nếu anh mà có xảy ra chuyện gì thì sau này sơn trang biết giao cho ai?”, Cổ Linh khóc thút thít.
Người của sơn trang không dám lên tiếng. Cổ Hạo nghiến răng, đôi mắt ánh lên vẻ âm sầm. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Được…tôi đồng ý với cậu… giao Chấn Kim cho cậu”.
“Sự lựa chọn thông minh”, Lâm Chính cười thản nhiên.
“Nhưng cậu phải chữa khỏi bệnh cho con trai tôi trước thì tôi mới giao Chấn Kim ra”.
“Không thành vấn đề”.
“Nếu cậu không chữa khỏi thì sao?”, Cổ Hạo tức giận hỏi.
“Nếu ông không tin thì cũng không cần phải tới tìm tôi. Tìm một bác sĩ mà mình không tin tưởng thì có phải là tự mâu thuẫn với chính mình không?”, Lâm Chính lắc đầu. Cổ Hạo khẽ tái mặt nhưng không nói gì.
“Đưa tôi đi gặp thiếu trang chủ đi”, Lâm Chính ngồi vào trong xe, điềm đạm nói. Cổ Hạo hừ giọng, phất tay cho đoàn xe lên núi.
“Thần y Lâm, tốt quá rồi”, Cổ Linh ngồi bên cạnh anh, tỏ ra vô cùng kích động. Đây là kết quả mà cô ta mong đợi nhất. Có thể giữ được tính mạng cho anh trai, thần y Lâm cũng lấy được thứ mà anh cần. Không giăng mắc cũng không có ân oán. Tình tiết quá hoàn hảo.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ cười: “Cô Cổ, cô không phát hiện ra sao, bố cô lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng đấy”.
Cổ Linh giật mình.
“Trước đó ông ta tới cầu xin tôi, khiêm nhường biết nhường nào, thế nhưng ngay khi tôi đưa ra điều kiện thì thái độ của ông ta quay ngoắt 180 độ. Cô lẽ nào không để ý thấy?”, Lâm Chính cười.
Cổ Linh ý thức được điều gì đó nhưng không dám nói, chỉ khẽ hỏi: “Thần y Lâm…ý của anh là gì?”
Lâm Chính lắc đầu, không nói thêm gì nữa.