Đoàn người lại nhanh chóng quay về sơn trang. Người của sơn trang đã chuẩn bị xong cả mọi thứ, châm bạc, dược liệu, vân vân, thậm chí là để cả người phụ giúp cũng đã chuẩn bị xong xuôi cả.
Đại sư Huyền Sâm đứng qua một bên quan sát. Trước đó Lâm Chính châm cứu quá nhanh, dù ông ta đã nhìn nhưng cũng không nhớ rõ. Lần này, ông ta không được bỏ qua bất cứ thao tác nào của anh.
“Đại sư Huyền Sâm, nếu muốn học Nhật Nguyệt Thập Thất Châm thì không cần như vậy”, Lâm Chính vừa khử trùng châm bạc vừa nói
Huyền Sâm cười ái ngại: “Thần y Lâm không để tâm chứ?”.
“Tôi không bao giờ bận tâm tới việc người khác học châm thuật của tôi. Tôi thấy đó là chuyện tốt. Nó thể hiện sự tiến bộ của y đạo, là chuyện nên làm”.
“Thần y Lâm đúng là cao nhân”, đại sư Huyền Sâm giơ ngón cái lên.
“Được rồi, ông đừng đứng gần như thế, lấy điện thoại ra. Tôi thực hiện một lần, ông quay lại là được”, Lâm Chính thản nhiên nói
“Mau lên, lấy điện thoại ra”, đại sư Huyền Sâm vội kêu lên. Người đệ tử bên cạnh lập tức móc điện thoại ra nhắm thẳng vào Lâm Chính.
Đám người Cổ Hạo ở phía sau thì không quan tâm tới chuyện đó, họ chỉ nhìn chăm chằm vào tay anh.
Căn phòng trở nên yên lặng. Tất cả đều dán chặt mắt vào từng động tác của Lâm Chính. Nhất là đại sư Huyền Sâm. Đến thở ông ta cũng không dám.
Một lúc sau, ông ta không nhịn được nữa phải vỗ tay: “Tinh diệu! Tinh diệu quá, thần y Lâm đúng là kỳ nhân mà”.
“Đại sư Huyền Sâm, tình hình của con trai tôi…thế nào rồi?”, Cổ Hạo cũng không dám làm phiền Lâm Chính, chỉ kéo Huyền Sâm hỏi nhỏ.
“Cổ trang chủ không cần phải lo lắng cậu chủ được cứu rồi”, Huyền Sâm cười ha ha: “Y thuật của thần y Lâm tuyệt đối không kém hơn tôi. Châm pháp của cậu ấy vô cùng hoàn hảo, tôi chưa từng thấy ai có châm thuật như thế. Nhân tài yêu nghiệt mà”
“Lợi hại đến vậy sao?”, Cổ Hạo giật mình.
“Tôi thấy ông nên chuẩn bị đồ bổ đi thì hơn. Thực hiện xong Nhật Nguyệt Thập Thất Châm sẽ tốn rất nhiều sức lực, thần y Lâm cần phải được nghỉ ngơi, sau đó thì chuẩn bị tiệc rượu để chúc mừng đi”, đại sư Huyền Sâm cười.
Người phụ nữ nghe thấy vậy thì mừng lắm. Cổ Hạo cũng thở phào. Ông ta lập tức quay qua: “Dặn dò bên dưới lập tức chuẩn bị tiệc rượu chúc mừng cậu chủ hồi phục”
“Vâng”, người bên cạnh lập tức chạy đi.
“Mẹ ơi tốt quá rồi, anh không sao nữa rồi”, Cổ Linh cũng vui mừng lắm, ôm chầm lấy mẹ.
“Đúng vậy, đúng vậy. Cổ Linh, lần này nhờ cả vào con rồi”, bà ta lau nước mắt.
Cổ Hạo mỉm cười: “Cổ Linh con cũng mệt rồi, đi nghỉ đi. Ở đây giao cho bố”.
“Bố con không sao. Con muốn ở bên cạnh anh”, Cổ Linh cười.
“Nghe lời nào Cổ Linh, về phòng nghỉ ngơi đi”, Cổ Hạo đanh mặt.
Cổ Linh giật mình, khẽ tái mặt. Cô ta do dự nhưng vẫn hỏi: “Bố…bố bảo con đi …có phải là…định không giao Chấn Kim cho thần y Lâm không?”
Dứt lời, Cổ Hạo khựng người nhưng lập tức mỉm cười: “Làm gì có chuyện đó? Cổ Linh, con coi bố là gì vậy? Bố mà lại có thể làm ra chuyện như vậy sao?”
“Vậy tại sao bố lại không cho người đi lấy Chấn Kim? Nếu bố mang Chấn Kim tới thì con sẽ về phòng”, Cổ Linh nghiêm túc nói.
“Khốn nạn”, Cổ Hạo tức giận: "Cổ Linh, con đang dạy bố phải làm gì đấy à?”