Cổ Hạo nín thở, không biết nói gì. Huyền Sâm đã nói vậy rồi thì ông ta không thể giảo biện.
“Lão gia, phải làm sao? Hay là...giao Chấn Kim cho cậu ta đi”, người phụ nữ do dự rồi nói nhỏ.
“Sao có thể được? Chấn Kim là mệnh mạch của sơn trang Cổ Kiếm, liên quan tới tương lai của chúng ta, sao có thể dễ dàng giao cho người khác chứ”, Cổ Hạo đanh giọng.
“Nhưng đại sư Huyền Sâm cũng ở đây, nếu ông nuốt lời thì chẳng phải sẽ bị chê cười sao?”
“Không sao, tôi có diệu kế”.
Đôi mắt Cổ Hạo ánh lên vẻ kỳ lạ. Ông ta mỉm cười, nhìn Lâm Chính: “Nếu đại sư Huyền Sâm đã nói vậy thì được, thần y Lâm tôi đưa cậu đi lấy Chấn Kim”.
“Lấy Chấn Kim sao?", Lâm Chính nghe thấy có gì đó mập mờ bèn chau mày: “Tại sao Cổ trang chủ không cử người đi lấy rồi giao cho tôi?"
“Thần y Lâm không biết, Chấn Kim là vật báu chấn áp sơn trang của chúng tôi. Nó vô cùng quý giá, đâu có thể để lung tung được. Giờ Chấn Kim được đặt trong vùng cấm địa cùng với mộ của tiên tổ chúng tôi. Nếu mà cậu muốn vật này thì e rằng phải đích thân đi lấy thôi”, Cổ Hạo cười.
“Trang chủ không lấy được hay sao?”
“Lấy được nhưng phải tháng sau. Bởi vì tiên tổ của chúng tôi quy định, ngoài 15 hàng tháng ra thì không ai có thể được vào cấm địa, nếu không sẽ bị cho là kẻ tạo phản và lập tức bị xử chết. Tôi không dám làm trái quy tắc của tiên tổ, vậy nên phải nhờ cả vào thần y Lâm thôi. Cậu là người bên ngoài, có thể không cần phải kiêng kỵ quy tắc đó. Nếu như cậu không muốn tự mình đi lấy thì mong cậu đợi tới tháng sau. 15 tháng sau tôi lấy ra cho cậu. Trong giai đoạn này cậu cứ ở chỗ sơn trang của tôi thì thế nào?”, Cổ Hạo mỉm cười.
15 tháng sau sao? Vậy phải đợi bao nhiêu ngày nữa. Lâm Chính làm gì có thời gian.
Anh biết đây là kế hoãn binh của Cổ Hạo. Cách cả 20 ngày, ai mà biết được có xảy ra gì bất ngờ hay không?
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Cổ trang chủ, ông dẫn đường đi, tôi vào cấm địa để lấy.
“Được, có điều tôi phải dặn thần y Lâm một câu, cấm địa có bố trí cơ quan khắp nơi. Nếu như cậu vào đó thì phải cẩn thận với những cơ quan này”.
“Cổ trang chủ nói vị trí các cơ quan cho tôi là được”.
“Vậy thì lại phải nói nhiều, cấm địa có tới hàng trăm cơ quan, cứ 10 năm lại đổi vị trí một lần. Mỗi lần đổi lại khác nhau, vì vậy tôi phải nói tỉ mỉ cho cậu. Thần y Lâm mời đi cùng tôi, tôi sẽ nói cho cậu nghe”.
“Mất bao lâu?”
“Cơ quan bố trí dày đặc và số lượng rất nhiều, ít nhất là 3 ngày”.
Ba ngày? Ba tiếng thôi Lâm Chính cũng không muốn chờ nữa là: “Không cần nói nữa, đưa tôi tới cấm địa là được”.
“Thần y Lâm”.
Huyền Sâm kêu lên: “Cậu không thể mạo hiểm như vậy được. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Đúng vậy thần y Lâm. Cậu vội gì chứ, ba ngày cũng chưa muộn mà”.
“Không sao. Nếu như tôi chết ở đây thì là do số của tôi không tốt. Các vị không cần khuyên can”, Lâm Chính nói.
Huyền Sâm bàng hoàng. Cổ Hạo vui lắm, nhưng vẫn giả vờ tiếc nuối: “Thôi được. Thần y Lâm đã kiên quyết như vậy thì tôi sẽ dẫn cậu tới cấm địa”.
Nói xong ông ta quay người rời đi. Lâm Chính đi theo ngay ở phía sau.
“Thần y Lâm, cậu không nhận ra sao. Cổ Hạo căn bản không muốn giao Chấn Kim cho cậu. Nếu như cậu tới cấm địa thì cậu sẽ chết đấy”, Huyền Sâm bước tới trước, khẽ nói.
“Tôi biết, không sao đâu, tôi có cách của mình”, Lâm Chính thản nhiên nói.