"Cổ trang chủ, tôi nghĩ nếu thần y Lâm dám xông vào cấm địa thì ít nhiều cũng nắm chắc, chúng ta chờ thêm đi", Huyền Sâm không phải là đồ ngốc, sao có thể không nhìn ra ý đồ của Cổ Hạo chứ?
Nhưng ông ta tin Lâm Chính là người có thể tạo ra kỳ tích.
Dù sao anh còn trẻ mà đã có y thuật cao thâm như vậy, còn nắm được châm thuật kinh hãi thế tục là Nhật Nguyệt Thập Thất Châm.
Người như vậy vốn không thể nhìn với con mắt bình thường.
Đây là một kỳ nhân!
Cổ Hạo mỉm cười, bình tĩnh nói: "Đại sư Huyền Sâm, tôi biết thần y Lâm đã truyền thụ Nhật Nguyệt Thập Thất Châm cho ông, ông rất cảm kích cậu ta, nhưng tôi không thể không đả kích ông, phen này thần y Lâm vào cấm địa thì gần như không thể ra ngoài".
"Sao Cổ trang chủ biết?", Huyền Sâm nhíu mày.
"Đại sư Huyền Sâm không biết đấy thôi, cơ quan trong cấm địa này do tổ tiên của nhà họ Cổ chúng tôi thiết lập. Đại sư Huyền Sâm đã từng nghe tới kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt chưa?", Cổ Hạo cười hỏi.
Huyền Sâm hơi sửng sốt: "Đó chẳng phải là kiếm trận trong truyền thuyết của sơn trang Cổ Kiếm các ông sao? Hình như nó đã thất truyền, tôi nghĩ chưa chắc trang chủ đã có thể nắm được kiếm trận này nhỉ?".
"Đúng vậy, nó quả thực đã thất truyền, tôi cũng không biết, nhưng tổ tiên của nhà họ Cổ chúng tôi đã dùng hình thức cơ quan để lập một kiếm trận như vậy ở trong cấm địa. Ông nói xem, nếu thần y Lâm rơi vào kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt thì liệu còn sống không?", Cổ Hạo hỏi.
Khuôn mặt già nua của Huyền Sâm vô cùng khó coi.
Ông ta không ngờ trong cấm địa này lại tồn tại kiếm trận trong truyền thuyết.
Đối mặt với đại sát khí này, e là khắp thiên hạ không ai có thể chống lại được.
Càng không nói bây giờ nó còn là một cạm bẫy cơ quan, sẽ phát động vào lúc người ta không chút phòng bị.
Xem ra lần này thần y Lâm lành ít dữ nhiều rồi.
"Aizzz".
Huyền Sâm thở dài, ánh mắt tỏ vẻ tiếc nuối.
"Đại sư Huyền Sâm, chuyện này cũng không trách tôi được, tôi đã khuyên thần y Lâm, cũng cho cậu ta nhiều lựa chọn rồi, nhưng cậu ta không nghe. Thực ra tôi muốn cưỡng chế ngăn cản không cho cậu ta vào, nhưng nếu làm vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ là tôi không chịu giao Chấn Kim ra, tôi... tôi cũng không còn cách nào khác", Cổ Hạo tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Cổ trang chủ không cần nói nhiều, nỗi khổ tâm của ông... tôi hiểu".
Huyền Sâm trầm giọng nói.
Thực ra ông ta biết Cổ Hạo chỉ mong sao Lâm Chính bỏ mạng ở trong đó.
Như vậy thì ông ta không cần lo mất Chấn Kim.
"Đại sư Huyền Sâm, đã vậy thì chúng ta cũng đừng nghĩ những chuyện không vui nữa. Nào, đi uống một ly đi, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện", Cổ Hạo cười nói.
Nhưng đại sư Huyền Sâm đã đứng lên.
"Uống rượu thì khỏi đi! Tôi cũng không có tâm trạng, bây giờ thiếu trang chủ đã khỏe lại, tôi cũng không tiện ở lại lâu! Cáo từ!".
Dứt lời liền định rời đi.
"Đại sư Huyền Sâm, xin hãy dừng bước! Đại sư Huyền Sâm!".
Cổ Hạo cuống quýt kêu lên, định níu kéo.
Nhưng đúng lúc này, một người của sơn trang Cổ Kiếm bỗng vội vàng chạy vào.
"Trang chủ! Chúng tôi phát hiện trong cấm địa có âm thang khác thường, hình như kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt đã khởi động".
Người kia quỳ xuống đất, vội vàng kêu lên.
"Cái gì?".
Cổ Hạo như muốn ngừng thở.
Huyền Sâm cũng lập tức dừng bước, ngoảnh sang nhìn.
"Kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt khởi động rồi? Không thể nào! Thần y Lâm mới vào bao lâu chứ? Sao nhanh như vậy đã đến chỗ kiếm trận rồi?", Cổ Hạo nhíu mày nói.
"Không biết ạ, nhưng có người báo là cô hai lén lút vào phòng trang chủ ạ", người kia lại ôm quyền.
"Cái gì?".
Cổ Hạo biến sắc, ông ta bỗng nhớ ra gì đó, kinh hãi kêu lên: "Chết rồi!", sau đó lao ra khỏi đại sảnh.