Người của sơn trang Cổ Kiếm chạy ra ngoài cùng Cổ Hạo, tình hình có vẻ rất nguy cấp.
"Xảy ra chuyện gì vậy?", Huyền Sâm tỏ vẻ khó hiểu.
"Sư phụ, hình như có liên quan đến cấm địa", đồ đệ ở bên cạnh nói.
"Cấm địa? Lẽ nào thần y Lâm xảy ra chuyện gì sao?".
Ánh mắt Huyền Sâm dao động một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Đi xem thế nào".
"Vâng".
Cả đám người ùa về phía chỗ ở của Cổ Hạo.
Sắc mặt Cổ Hạo âm trầm, sải bước tiến vào phòng mình.
Phòng của ông ta rất gọn gàng ngăn nắp, ngày nào cũng có người quét dọn.
Lúc này, mọi thứ trong phòng vẫn y chang như lúc ông ta rời đi, hoàn toàn không có khác biệt gì.
Cổ Hạo nhìn quanh một lượt, ngoảnh sang hỏi: "Có người nhìn thấy cô chủ đi vào, nhưng có thấy cô chủ đi ra không?".
"Bẩm trang chủ, không ạ".
"Các cậu ra ngoài đi, không có mệnh lệnh của tôi thì không ai được phép vào".
"Vâng".
Mọi người đi ra ngoài, đóng cửa cẩn thận.
Cổ Hạo thấy thế, lập tức chạy tới chiếc tủ cạnh giường, mở tủ ra, đang định vạch quần áo bên trong, thì phát hiện quần áo trong tủ hơi lộn xộn.
Rõ ràng số quần áo này đã bị động đến.
Cổ Hạo nổi trận lôi đình, lôi hết quần áo ra, sau đó mở tấm ván gỗ ở phía sau tủ ra, để lộ một bức tường.
Ông ta ấn mấy cái trên tường, ngăn bí mật trong bức tường lập tức mở ra, một thông đạo dài rộng một mét xuất hiện trước mắt Cổ Hạo.
Ông ta sờ bức vách trong thông đạo, một chút bụi dính vào ngón tay ông ta.
Cổ Hạo nhìn số bụi này, lập tức hiểu ra tất cả.
Chắc chắn từng có người đến đây.
"Khốn kiếp!".
Cổ Hạo nổi giận, xoay người xông ra cửa.
"Người đâu!".
"Trang chủ có gì phân phó ạ?".
"Lập tức điều động nhân thủ đến cấm địa cho tôi!".
"Hả? Trang chủ, hôm nay vẫn chưa đến ngày tế tổ, chúng tôi... không được tự ý vào cấm địa!".
"Mặc kệ đi, mau theo tôi vào cấm địa!".
Cổ Hạo cuống quýt kêu lên, cũng không quan tâm được nhiều quy tắc nữa, lập tức triệu tập một đám người nhanh chóng đến lối vào cấm địa.
Đám người Huyền Sâm thấy thế đều vô cùng kinh ngạc.
"Sư phụ, có chuyện gì thế nhỉ?", có người hỏi.
"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cấm địa xảy ra chuyện! Tôi nghĩ chắc chắn thần y Lâm sẽ đắc thủ!", đại sư Huyền Sâm cười ha hả, vuốt râu nói, nhưng trong lòng cũng vô cùng chấn động.
Lẽ nào kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt cũng không làm gì được thần y Lâm?
Thần y Lâm này... đúng là quỷ tài yêu nghiệt!
Trong cấm địa.
Lâm Chính chậm rãi mở mắt, thở hắt ra một hơi.
"Thần y Lâm, anh vẫn ổn chứ?".
Cổ Liên ở bên cạnh vội hỏi.
"Tôi đã dùng Hồi Khí Đan do tôi tự luyện chế, không sao rồi".
Lâm Chính cười đáp.
"Vậy thì tốt, chỉ có điều... phải phá kiếm trận này kiểu gì đây?", Cổ Liên sầu não nói: "Hay là để tôi quay về nghĩ cách lấy chìa khóa ở chỗ bố tôi, nếu không chỉ e chúng ta khó mà qua được".
"Chiếc chìa khóa đó bố cô luôn mang bên người, cô không thể lấy trộm được. Thực lực của bố cô không phải người yếu ớt không biết chút võ công như cô có thể tưởng tượng đâu. Một con muỗi bay trong phạm vi trăm mét quanh ông ta cũng bị ông ta nghe thấy, cô muốn giở trò ngay trước mắt ông ta? Đó là chuyện hão huyền!", Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy... làm sao bây giờ?".
Lâm Chính nhìn về phía kiếm trận, xoa cằm, bỗng anh nghĩ ra gì đó, nhỏ giọng nói: "Hãy nhìn tôi đây!".