TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2628 “CON NGHE NHẦM RỒI”.

“Trẻ con biết cái gì? Tránh ra”, Cổ Hạo tức giận quát.

Cổ Linh cuống cả lên. Cô ta bặm môi: “Bố, là trang chủ của một sơn trang sao bố lại có thể làm như vậy được chứ? Chuyện này mà truyền ra ngoài, bố không sợ sẽ trở thành trò cười sao?”

“Con bé này, dám dạy bố nó à?”, Cổ Hạo tức giận: “Lôi con bé ra ngoài”.

“Bố, trước đó bố đã nói rồi. Thần y Lâm nếu có thể vào được cấm địa lấy được Chấn Kim thì nó sẽ là của anh ta. Giờ bố nuốt lời, đòi cướp lại, tất cả đều cảm thấy không phục bố đâu. Người của sơn trang cũng cho rằng bố là người bất nghĩa, bố không thể làm như vậy được”.

“Nhưng con giúp cậu ta lấy Chấn Kim chứ có phải cậu ta tự lấy bằng thực lực của mình đâu. Vậy thì không tính”.

“Trước đó bố không hề nói với Lâm Chính như vậy”.

“Con nghe nhầm rồi”.

“Bố”, Cổ Linh á khẩu.

Cổ Hạo đã hạ quyết tâm lấy lại Chấn Kim bằng mọi giá. Nuốt lời thì đã làm sao?

Cả đám chuẩn bị ra tay. Nhưng đúng lúc này, một người của sơn trang chạy tới ghé vào tai Cổ Hạo nói vài câu.

Cổ Hạo nghe xong bèn tái mặt, trố tròn mắt: “Cái gì...là thật sao?”

“Thật 100% ạ, không tin ông có thể đi xem ạ”, người này đáp lại.

“Dừng tay”, Cổ Hạo lập tức hét lên. Tất cả cao thủ của sơn trang đều dừng lại, quay qua nhìn ông ta. Sắc mặt của Cổ Hạo trông vô cùng khó coi. Ông ta im lặng rồi quay đầu chạy về hướng con đường nhỏ.

Chỉ thấy phía lối ra là một đống đổ nát, vài người cao thủ của sơn trang lần theo vết đổ vỡ, lấy ra vài thanh kiếm bị gãy.

Họ cũng tìm thấy những mảnh kiếm khác ở những bụi cỏ bên cạnh. Đám đông ngạc nhiên khi thấy vậy.

“Vạn Tương U La Thiên Tuyệt Kiếm Trận do tiên tổ thiết kế sao lại bị phá rồi? Ai làm...ai đã làm?”, Cổ Hạo nuốt nước bọt, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.

“Bố, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là kiệt tác của thần y Lâm rồi”.

Cổ Linh hừ giọng: “Thần y Lâm không hề đơn giản như bố nghĩ đâu. Bố ra tay với anh ta thì đó chính là kiếp nạn của sơn trang Cổ Kiếm đấy”.

“Không thể nào”, Cổ Hạo gầm lên: “Tuyệt đối không thể. Thiên Tuyệt Kiếm Trận là vô địch thiên hạ. Không ai có thể phá được?”

“Cổ trang chủ không tin thì có thể thử xem tôi có thể làm được hay không”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Cổ Hạo trố tròn mắt, không nói gì. Ông ta siết chặt nắm đấm, đang tự đấu tranh với chính mình. Mặc dù bị sốc nhưng ông ta vẫn không chịu từ bỏ.

“Trang chủ, không cần phải do dự đâu, nếu kẻ này có thể phá được kiếm trận thì chắc chắn là bây giờ đã bị tiêu hao rất nhiều sức lực rồi. Có khi còn bị thương nặng. Chúng ta ở đây, dồn lực thì chắc chắn có thể hạ gục được anh ta”, người bên cạnh khẽ nói.

“Tôi cũng nghĩ như vậy”, Cổ Hạo gật đầu. Ông ta ra hiệu. Các cao thủ lập tức bước lên bao vây Lâm Chính với sát khí hừng hực. Cổ Linh thất sắc, thấy bố mình không nghe theo thì cô ta bèn bặm môi, hét lớn: “Thần y Lâm, mau bắt lấy tôi”.

“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình.

“Nhanh lên. Chỉ có bắt tôi thì mới có thể rời khỏi đây thôi”, Cổ Linh cuống cả lên.

“Cô Cổ, không cần phải làm vậy đâu”, Lâm Chính mỉm cười.

“Anh đúng là đầu đất, sao lại có thể không hiểu gì như thế chứ”, Cổ Linh cuống cả lên. Cô ta chộp lấy tay Lâm Chính và đưa lên cổ mình.

“Cô ấy làm gì vậy?”, người của sơn trang sững sờ.

Đọc truyện chữ Full