TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2629 “ĐÓ LÀ THẤT SƯ ĐỆ”,

“Mau thả cô chủ ra”.

“Tôi cảnh cáo cậu, không được làm hại cô chủ, nếu không anh đừng hòng chạy thoát”.

“Nếu như cô chủ bị rơi một cọng tóc thôi thì cậu cũng chết không toàn thây đấy”, người của sơn trang gầm lên.

“Các người đừng có lại đây, nếu không anh ta sẽ giết tôi đấy. Khi đó tất cả các người đều là tội đồ”, Cổ Linh vội hét lên.

Đám đông không dám tiến lên, chỉ cảm thấy sốt ruột. Lâm Chính khóc dở mếu dở. Cổ Hạo cũng cảm thấy căng thẳng. Bầu không khí trở nên đặc quánh. Đối phương làm thế thì chẳng ai dám ra tay.

Đúng lúc này, một giọng hét từ bên ngoài vọng vào: “Trang chủ, không hay rồi, chuyện lớn rồi”.

Đám đông đồng loạt quay qua. Một người của sơn trang với cơ thể đẫm máu loạng choạng chạy vào.

“Đó là thất sư đệ”, có người kêu lên, lập tức chạy tới đỡ người kia.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Cổ Hạo vội vàng bước tới hỏi.

Người này khóc lóc: “Trang chủ, Kiếm Si lão tổ cho người tấn công sơn trang rồi. Bọn họ gặp ai là giết, không hề nương tay. Phu nhân và cả đại sư Huyền Sâm đều rơi vào tay họ. Bọn họ tuyên bố, bắt chúng ta giao Tuyệt Thế Thần Kiếm ra, nếu không cả sơn trang máu sẽ chảy thành sông. Chúng tôi thật sự không thể cầm cự thêm nữa rồi”.

"Cái gì? Kiếm Si lão tổ sao?”, Cổ Hạo tái mặt. Những người khác cũng thất kinh.

“Sao bà ta...lại tới rồi”, Cổ Linh lên tiếng.

“Đó là ai vậy?”

“Là một người có kiếm đạo hàng đầu, cùng thời với ông nội tôi. Nghe nói Kiếm Si lão tổ và ông nội tôi là kẻ địch nhiều năm, luôn bất hòa với sơn trang của chúng tôi. Sau khi ông nội tôi chết thì Kiếm Si lão tổ không còn động chạm gì tới chúng tôi nữa. Thật không ngờ giờ lại xuất hiện. Lần này e rằng sơn trang sẽ gặp kiếp nạn lớn rồi”, Cổ Linh mặt cắt không ra máu.

“Vậy sao?”

“Thần y Lâm, mau mang Chấn Kim đi. Nhanh lên. Kiếm Sĩ lão tổ tới vì Chấn Kim đấy. Nếu như anh mang Chấn Kim đi, chúng tôi nói là bị trộm thì Kiếm Si lão tổ sẽ không làm khó chúng tôi nữa. Anh mau đi đi”, Cổ Linh hét lớn.

“Suy nghĩ của cô đơn giản quá. Đối phương giết người xông vào thì dù có lấy được Chấn Kim hay không cũng sẽ tiêu diệt cả sơn trang thôi. Tôi đi rồi, các người vẫn sẽ chết”, Lâm Chính mỉm cười.

“Thế nhưng...nếu anh không đi thì lẽ nào muốn chết ở đây cùng chúng tôi sao”, Cổ Linh khóc dở mếu dở.

“Cô là người của Dịch Tiên Thiên thì cũng là người của tôi. Tôi có thể đi, nhưng cô phải đi cùng tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Cổ Linh run rẩy, sững sờ nhìn Lâm Chính. Cô ta tưởng Lâm Chính đang đùa, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc và đầy kiên định của đối phường thì cô ta biết không phải là như vậy...

Lúc này..một đường kiếm giáng xuống. Lâm Chính nhanh nhạy phát hiện ra, anh ngẩng đầu nói bằng giọng khàn khàn: “Cô Cổ, e rằng giờ có là ai thì cũng khó mà rời đi được rồi”.

“Cái gì?”, Cổ Linh giật mình, nhìn theo hướng Lâm Chính đang nhìn.

Bỗng một điệu cười sảng khoái vang lên: “Ha ha, hóa ra đám các người đang ở đây à. Nghe nói ông già đó được chôn ở đây, lẽ nào các người của muốn chết ở đây luôn sao?”

Dứt lời, một bóng hình mặc áo màu nâu nhạt xuất hiện. Đó chính là Kiếm Si lão tổ.

Đọc truyện chữ Full