Người đến là một bà lão, mặc áo bào màu nâu xám, vóc dáng thấp lùn gầy gò, tóc bạc da mồi, lưng hơi còng, nhưng trong tay cầm một thanh kiếm thon dài.
So với vóc dáng của bà ta thì rất không cân xứng.
Lâm Chính có chút kinh ngạc.
"Đây chính là Kiếm Si lão tổ? Là bà lão này sao?".
"Đúng vậy, Kiếm Si lão tổ là phụ nữ! Anh ngạc nhiên lắm đúng không? Phụ nữ dùng kiếm mà cũng có thể đạt tới trình độ đỉnh cao này!", Cổ Liên nhỏ giọng đáp.
Lâm Chính không nói gì.
Lại thấy một đám người đi từ phía sau tới.
Đó đều là những cao thủ do Kiếm Si lão tổ dẫn tới.
Bọn họ bắt đại sư Huyền Sâm, trang chủ phu nhân, ngay cả thiếu trang chủ đang nằm trên giường bệnh cũng bị bắt tới.
"Mẹ! Anh!".
Cổ Liên cuống quýt kêu lên.
"Vợ ơi!".
Cổ Hạo lại càng nóng lòng sốt ruột, gầm lên: "Kiếm Si lão tổ! Nếu bà muốn giết tôi, thì cứ việc nhằm vào tôi! Đừng làm hại vợ con tôi!".
"Chuyện này không phải do cậu quyết định! Tôi trước giờ làm việc đều rất linh hoạt, tính mạng của vợ con cậu không nằm trong tay tôi, mà nằm trong tay cậu! Nếu cậu muốn cứu bọn họ, thì hãy mang thần kiếm tuyệt thế của sơn trang các cậu ra để trao đổi! Hôm nay tôi đến để lấy đồ chứ không muốn giết người, nhận được đồ thì tôi sẽ đi, thế nào?", Kiếm Si lão tổ cười nói.
"Thần kiếm tuyệt thế?", Cổ Hạo sửng sốt, đanh giọng nói: "Kiếm Si lão tổ! Sơn trang chúng tôi có thần kiếm tuyệt thế lúc nào chứ?".
"Đừng giả vờ giả vịt nữa! Tôi nhận được tin rằng sơn trang Cổ Kiếm các cậu muốn dùng Chấn Kim để để chế tạo một thanh thần kiếm tuyệt thế! Lần này tôi đến, mục đích chính là lấy thần kiếm này! Mau cho tôi câu trả lời dứt khoát đi, cậu có giao thần kiếm hay không?", Kiếm Si lão tổ lạnh lùng nói.
"Sơn trang chúng tôi vẫn chưa chế tạo thần kiếm, hiện giờ vẫn chưa dùng tới Chấn Kim! Nếu bà nhằm vào thần kiếm thì e là phải chờ một thời gian nữa", Cổ Hạo lạnh lùng đáp.
"Vậy sao? Thế cậu giao Chấn Kim cho tôi cũng được, tôi tự có cách chế tạo thần binh! Thần binh chế tạo ra chắc chắn không kém gì của các cậu!", Kiếm Si lão tổ cười nói.
Nghe thấy thế, những người bên cạnh lập tức sáng mắt lên.
"Trang chủ, mau nói với Kiếm Si lão tổ rằng Chấn Kim đang ở trong tay thần y Lâm đi, để Kiếm Si lão tổ và thần y Lâm đánh giết lẫn nhau, còn chúng ta làm ngư ông đắc lợi".
"Đúng vậy, trai cò tranh nhau, chúng ta hưởng lợi! Tốt quá! Tốt quá!".
Mọi người mừng rỡ.
Nhưng sắc mặt Cổ Hạo lại trở nên u ám.
Ông ta ngoảnh lại nhìn Lâm Chính, rồi lại nhìn Cổ Liên, ánh mắt run rẩy, dường như đang rất khó đưa ra quyết định nào đó, quát: "Kiếm Si lão tổ, bà muốn lấy Chấn Kim thì phải xem bản lĩnh của bà rồi".
Ông ta vừa dứt lời, người của sơn trang Cổ Kiếm đều ngây ra.
"Trang chủ...", người bên cạnh cuống quýt kêu lên.
"Chắc chắn thần y Lâm kia không phải là đối thủ của Kiếm Si lão tổ, nếu bọn họ giao đấu thì chắc chắn Kiếm Si lão tổ có thể dễ dàng giết được thần y Lâm, đến lúc đó vẫn rất khó đối phó với bà ta. Không bằng chúng ta trực tiếp ra tay, giết Kiếm Si lão tổ, chắc là thần y Lâm cũng sẽ biết khó mà lui”.
Cổ Hạo trầm giọng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nên nói gì cho phải.
"Cổ Hạo, cậu dám khiêu chiến tôi? Ha ha ha, lúc bố cậu còn sống chưa chắc là đối thủ của tôi, cậu là cái thá gì chứ? Lúc cậu còn mặc quần thủng đít thì tôi đã độc bộ thiên hạ, chỉ dựa vào cậu mà cũng dám so chiêu với tôi?", Kiếm Si lão tổ cười lớn, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
"Khốn kiếp!".
Cổ Hạo nổi giận, lập tức rút kiếm ra xông tới.
"Chán sống à?".
Kiếm Si lão tổ cười khẩy, xoay vỏ kiếm trong tay.
Vèo!
Một luồng kiếm khí chém về phía Cổ Hạo.