Rắc!
Hồng Mông Long Châm giống như con dao sắc bén đâm thẳng vào kiếm Huyền Tinh.
Ầm ầm!
Khoảnh khắc đó, một luồng khí thế ngút trời giống như nước lũ tràn về, lan ra xung quanh.
Trong nháy mắt, luồng kiếm khí mà Kiếm Si lão tổ đánh tới lập tức bùng nổ, tan biến như khói.
“Cái gì?”.
Kiếm Si lão tổ sửng sốt, vội vàng vung kiếm lên đỡ.
Bà ta xoay chuôi kiếm, thân kiếm giống như quạt gió xoay tròn thật nhanh. Kiếm khí tràn ra, hóa thành một chiếc khiên kiếm chống đỡ khí ý mãnh liệt ập đến.
Ầm!
Trên kiếm Huyền Tinh tỏa ra khí ý đáng sợ, phá tan khiên kiếm.
Kiếm Si lão tổ cũng bị đánh lùi, suýt chút nữa đứng không vững.
“Sư tôn!”.
Đồ đệ của bà ta tiến tới đỡ Kiếm Si lão tổ.
Nhưng sức mạnh trên người Kiếm Si lão tổ quá đáng sợ, hai đồ đệ lúc trước dìu Kiếm Si lão tổ bị đánh bay, rơi xuống đất sau đó nôn ra mấy ngụm máu, ngất xỉu.
Người xung quanh đều trợn tròn mắt, không dám tin vào cảnh đó.
“Chẳng lẽ… trên kiếm Huyền Tinh cũng có huyệt vị?”, Cổ Hạo sửng sốt.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Dùng châm bạc đâm kiếm? Đây là chuyện quái đản đến mức nào?”, đại sư Huyền Sâm đứng ngồi không yên, ông ta cảm thấy tam quan của mình đã được đổi mới.
“Rốt cuộc cậu… đã dùng chiêu thức gì?”.
Kiếm Si lão tổ mở to mắt, sốt ruột hỏi.
“Kiếm khí”, Lâm Chính thả tay, bình tĩnh nói.
“Kiếm khí? Nói bậy! Cậu không dùng kiếm! Cậu… cậu chỉ dùng châm bạc đâm vào kiếm! Rốt cuộc cậu… có ý gì? Vì sao châm đó lại có thể đâm vào kiếm Huyền Tinh? Chẳng lẽ trên kiếm Huyền Tinh cũng có huyệt vị?”, Kiếm Si lão tổ nghiến răng hỏi.
“Trên kiếm Huyền Tinh sao lại có huyệt vị được? Kiếm Si lão tổ, có phải bà hồ đồ rồi không? Nó cũng đâu phải con người!”.
“Vậy vì sao cậu… cậu lại dùng châm bạc đâm vào kiếm? Hơn nữa… còn có thể sản sinh ra năng lượng dồi dào như vậy?”.
Kiếm Si lão tổ không thể chấp nhận được, luồng sức mạnh vừa rồi còn mạnh hơn sức mạnh tinh thuần nhất của bà ta gấp mấy lần.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tôi chỉ dùng khí rót vào châm, sau đó lại dùng châm truyền khí vào kiếm, từ đó khí của tôi được tăng thêm hai tầng “châm” và kiếm”, nên mới có thể mạnh hơn sức mạnh của bà!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tăng thêm?”.
Kiếm Si lão tổ sửng sốt.
“Khí kình mà kiếm sĩ phóng ra nếu dùng kiếm làm môi giới thì có thể sản sinh ra kiếm khí đáng sợ, vô cùng sắc bén. Đây chính là sự tăng cường của kiếm đối với khí! Nói cách khác là nâng cao khí, mà tôi thì được tăng thêm hai tầng!”.
“Nhưng điều kiện là cậu phải có hiểu biết về kiếm… Đợi đã! Chẳng lẽ cậu kiên trì đấu kiếm với tôi là để tìm hiểu về thanh kiếm này?”, Kiếm Si lão tổ đột nhiên ý thức được điều gì, đôi mắt mở lớn, không tin nổi nói.
“Phải”, Lâm Chính gật đầu.
Đầu óc Kiếm Si lão tổ nổ ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.
Bà ta không những kinh ngạc vì suy nghĩ quái dị của Lâm Chính, mà còn kinh ngạc vì một người không hiểu biết về kiếm thuật lại có thể nắm được sự huyền diệu của thanh kiếm này chỉ trong thời gian ngắn…
Thiên phú của người này đáng sợ đến mức nào!
Yêu nghiệt? Hoàn toàn không đủ để hình dung về người này!
Thật ra không chỉ riêng thiên phú, lá gan của người này cũng cực kỳ lớn!
Vì Lâm Chính dám dùng thanh kiếm mà mình chưa từng có kinh nghiệm sử dụng để đối phó với một chí tôn kiếm đạo như mình…
“Thiên tài quái dị!”.
Kiếm Si lão tổ kinh ngạc.
“E là bây giờ bà không thể phân tâm!”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên hét lên một câu.
Kiếm Si lão tổ kinh hãi, lại thấy ngón tay Lâm Chính khẽ động đậy.
Vù vù vù vù…
Hồng Mông Long Châm lại xuyên vào trong kiếm Huyền Tinh, xoay một vòng, sau đó lại đâm mạnh vào trong kiếm Huyền Tinh.
Kiếm Si lão tổ ý thức được điều gì, hét lên: “Tránh ra! Mau!”.