Ầm!
Một luồng thần lực mạnh mẽ xé rách đất trời, phá tan vũ trụ tuôn ra từ trong kiếm Huyền Tinh.
Thần lực như nước lũ chảy xiết, lan tràn về phía này, đánh tan mặt đất, phá hủy tất cả đất đá và cây rừng. Bất cứ thứ gì chạm vào luồng thần lực đó đều bị nó đánh tan thành mảnh vụn.
Mọi người kinh ngạc, vội vàng tránh đi.
Nhưng không kịp.
Một số đồ đệ của Kiếm Si lão tổ bị thần lực tác động, biến mất tại chỗ.
Những người còn lại cũng không dễ chịu hơn, dù đã tránh được bản thể của luồng thần lực đó đánh trúng, nhưng uy lực mà nó phóng ra quả thực quá đáng sợ, quá hung hãn, đánh văng tất cả mọi người ở xung quanh.
Nhiều người bị chấn động đến mức nôn ra máu, ngã xuống đất bất tỉnh.
Còn Kiếm Si lão tổ, chân khí hộ thể trên người cũng bị đánh nát, đập mạnh người xuống đất, khóe miệng tràn máu.
Đòn đánh này quá mãnh liệt khiến bà ta không thể chịu nổi!
Người của sơn trang Cổ Kiếm nhìn mà ngây ngốc.
Bọn họ ngơ ngác dõi theo, ai nấy ngập tràn vẻ hoang mang.
Ai mà ngờ được vị danh y người người đều biết kia lại có thủ đoạn đáng sợ, đánh cho Kiếm Si lão tổ, một vị chí tôn kiếm đạo, đến mức chật vật như vậy.
Cổ Hạo trợn to mắt.
Giờ phút này, ông ta phát hiện mình nực cười đến thế nào, ngu xuẩn đến thế nào!
Nếu mình thật sự sử dụng sức mạnh của sơn trang Cổ Kiếm đối kháng với người như vậy, chỉ sợ sơn trang đã bị người ta san bằng từ lâu!
Từ đầu tới cuối ông ta chỉ là một tên hề.
Từ đầu tới cuối tất cả đều chỉ là một trò cười.
Cổ Hạo rất hối hận.
Nếu mình không thất tín, giao Chấn Kim cho Lâm Chính. Nếu vậy tuy rằng mình không còn Chấn Kim, nhưng sơn trang Cổ Kiếm sẽ kết giao được với một vị cao thủ đỉnh cấp!
Có một cao thủ như vậy ở đây, sơn trang Cổ Kiếm còn sợ gì nữa? Sức uy hiếp của anh lại không so được với thanh kiếm được chế tạo bằng Chấn Kim hay sao?
Cổ Hạo rũ mí mắt xuống, nắm đấm siết chặt, chỉ muốn tự tát mình hai bạt tai.
Nhưng chuyện đã đến nước này, dường như hối hận cũng không làm gì được.
Cổ Hạo hít sâu một hơi, nhìn về phía Cổ Liên con gái mình.
Bây giờ, hình như cũng chỉ có Cổ Liên có thể cứu sơn trang Cổ Kiếm…
Kiếm Si lão tổ gian nan đứng dậy, nắm chặt kiếm, vẫn định đánh tiếp.
Lâm Chính bước từng bước tới, thần lực xao động trên người vô cùng dồi dào.
Thời khắc này, khí lực của anh cũng đã được thăng hoa. Dưới sự tăng cường của Hồng Mông Long Châm, dị hỏa, sức mạnh Lạc Linh Huyết hòa hợp lại. Bây giờ Lâm Chính gần như là vô địch.
Kiếm Si lão tổ mở to mắt, sửng sốt nhìn Lâm Chính, run rẩy kịch liệt.
Bà ta biết không thể đánh tiếp nữa, nếu không… tình hình sẽ càng tồi tệ!
“Dẫn người rút lui!”.
Kiếm Si lão tổ âm thầm nghiến răng, khẽ quát.
“Sư tôn…”.
Bọn họ ngơ ngác nhìn bà ta, trong mắt ai cũng tràn đầy sự khó tin!
Lần đầu tiên bọn họ thấy dáng vẻ Kiếm Si lão tổ không đánh thắng nổi mà bỏ chạy.
“Đi!”.
Kiếm Si lão tổ không muốn giải thích điều gì với các đệ tử, quay đầu chạy.
“Chạy mà được sao?”.
Lâm Chính quát lên, nhảy vọt tới, cầm kiếm Huyền Tinh lao về phía Kiếm Si lão tổ. Lúc tới gần, anh dùng Hồng Mông Long Châm đâm vào trong kiếm Huyền Tinh.
Vù!
Vù!
Vù!
Mỗi lần đâm vào, bên trong kiếm Huyền Tinh lại lan tỏa ra kiếm khí mạnh mẽ không thể dùng lời nói để hình dung, giống như sóng lớn ập về phía Kiếm Si lão tổ.
Kiếm Si lão tổ điên cuồng né tránh, nhưng kiếm khí đó quá dồi dào mạnh mẽ, dù bà ta có liều mạng tránh né cũng không kịp, cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng bởi uy lực còn sót lại.