“Sao thế?”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.
“Cô vừa nói là sắp tới đâu cơ?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Quốc lộ 378, có vấn đề gì sao?”, cô ta tò mò hỏi.
Lâm Chính tối sầm mặt, lập tức lao vào phòng làm việc bên cạnh tìm bản đồ Long Quốc và tìm ra vị trí của đường 378. Một lúc sau anh nhận thức ra được điều gì đó bèn tái mặt: “Nhanh lên, cô mau rời khỏi đội quân đó, chạy càng xa càng tốt”.
“Thần y Lâm, xảy ra chuyện gì vậy?”, Thần Hỏa Thánh Nữ cảm thấy có gì đó không ổn bèn hỏi ngược lại.
“Từ Thiên Ma Đạo tới đảo Thần Hỏa đi tuyến 389 là phù hợp nhất. Đi 378 cũng được nhưng đó không phải là lựa chọn tối ưu”, Lâm Chính nói.
“Thế nhưng xe đều đỗ ở đường 378 cả, chúng tôi muốn quay về thì phải đi đường đó thôi”, cô ta bàng hoàng.
“Cô không tự hỏi tại sao xe lại đỗ ở đường 378 sao?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm bản đồ.
“Tại sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ vô thức hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, 378 không chỉ là con đường đi về đảo Thần Hỏa mà còn là con đường thông với Giang Thành”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, Thần Hỏa Thánh Nữ tái mét mặt, đồng tử co lại. Ý của Lâm Chính là gì, cô ta đương nhiên hiểu.
“Lẽ nào...sư tôn...”
“Đi đi!”, Lâm Chính hô lớn.
Thần Hỏa Thánh Nữ run rẩy, định nói gì đó nhưng nói không nên lời.
“Thánh Nữ Đại Nhân, con đang nói chuyện với ai vậy?”
“Sư tôn...con...không nói với ai hết...", Thần Hỏa Thánh Nữ vội nói. Cô ta lẳng lặng tắt máy.
Lâm Chính cảm thấy ớn lạnh. Anh không dám do dự, lập tức gọi cho Mã Hải, Từ Thiên, Trương Thất Dạ, Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh, gọi bọn họ tập hợp ngay lập tức tại học viện.
“Sao cậu có vẻ hoảng loạng vậy?”, Cùng Đao ra khỏi phòng dưỡng thương, nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Lâm Chính bèn hỏi. Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn hắn và rời đi.
“Đúng là quái nhân”, Cùng Đao lầm bầm rồi quay lại phòng.
Đội quân cốt cán của Dương Hoa nhanh chóng tập trung tại phòng họp. Lâm Chính thuật lại sơ qua sự việc cho mọi người. Đám đông nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Thậm chí có người còn lộ ra vẻ sợ hãi.
“Thần y Lâm...nói vậy tức là...không lâu nữa Thần Hỏa Tôn Giả sẽ dẫn quân tới Giang Thành sao?”, Trương Thất Dạ nín thở hỏi.
"Nếu họ lái xe tới thì ít nhất 8 tiếng nữa sẽ có mặt", Lâm Chính đáp lại.
"Vậy chúng ta có 8 tiếng đồng hồ"
"Tôi cần hai ngày, chứ không phải 8 tiếng. Vì vậy hi vọng mọi người có thể nghĩ ra cách kéo dài thời gian. Sau hai ngày, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dứt điểm, toàn bộ kẻ địch sẽ phải run sợ trước chúng ta".
Đám đông cảm thấy nghi ngờ. Muốn kéo dài ra hai ngày sao? Đâu có dễ như vậy. Đó là Thần Hỏa Tôn Giả đấy!
Với những người ở đây, chẳng ai có thể địch nổi được ông ta. Mọi người lấy cái gì ra để kéo dài hai ngày. Thế này khác gì tự nộp mạng?