Mặc dù Thần Hỏa Tôn Giả không bắt được đám người Vệ Hỏa nhưng ở khắp nơi trên đảo Thần Hỏa đều là camera, dù không quay được mặt thì chắc chắn cũng chụp được hình ảnh của trang phục và đoán ra được thân phận của bọn họ.
Nếu như Thần Hỏa Tôn Giả cầm những tấm ảnh này đi tìm người của Thiên Ma Đạo đối chiếu thì chắc tới tám, chín phần là Lâm Chính sẽ bị lộ kế hoạch. Lâm Chính không dám khẳng định sự việc sẽ phát triển theo hướng nào nhưng anh biết là anh không còn nhiều thời gian nữa.
“Dặn mọi người, đề phòng cảnh giác lên mức độ cao nhất. Lập tức cử người tới canh chừng mọi ngóc ngách của Giang Thành. Mỗi một người từ bên ngoài vào Giang Thành đều phải tiến hành điều tra, nếu là người lạ thì lập tức bắt giữ”. Lâm Chính gọi điện cho Mã Hải.
“Vâng”, Mã Hải đáp lại. Lâm Chính tắt máy, quay qua nhìn Từ Chính.
“Tịnh Thế Bạch Liên có thể hoàn thành sớm không?”
“Hoàn thành sớm bao lâu ạ?”
“Nhanh nhất là bao lâu?”
“Với tốc độ hiện tại thì cần ba ngày”.
“Tôi cho anh thời gian hai ngày”.
“Chủ tịch Lâm, như vậy khó lắm”, Từ Chính tái mặt.
“Nếu người không đủ thì tôi có thể điều động thêm. Sau khi sự việc hoàn thành, mỗi người một biệt thự thêm mười triệu tệ”, Lâm Chính trầm giọng.
“Hai ngày sao? Không thành vấn đề, dù không ăn không ngủ, không nghỉ ngơi thì chúng tôi cũng sẽ hoàn thành. Chủ tịch Lâm yên tâm”, Từ Chính lấy lại tinh thần, lập tức hô lên.
“Rất tốt”, Lâm Chính gật đầu, vội vàng rời khỏi phòng nghiên cứu. Ra ngoài, anh lấy điện thoại ra, do dự một lúc rồi ấn số.
“Thần y Lâm”, giọng nói của Thần Hỏa Thánh Nữ ở đầu dây bên kia vang lên.
“Thánh Nữ Đại Nhân, giờ cô đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Trên đường quay về đảo Thần Hỏa”, cô ta hỏi: “Thần y Lâm, tôi vừa gửi tin cho Mã Hải. Tôi nghĩ việc sư tôn ra lệnh rút quân, chắc anh biết rồi đúng không?”
“Tôi biết rồi, tôi đã cho chuẩn bị, cảm ơn Thánh Nữ Đại Nhân đã nhắc nhở. Có điều Thánh Nữ Đại Nhân, cô có biết tại sao Thần Hỏa Tôn Giả lại rút quân không? Trong bữa tiệc giữa ông ta và Ma Quân của Thiên Ma Đạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi cũng không biết, Thần y Lâm, tốt nhất anh nên tính đến tình huống xấu nhất đi. Sư tôn là người không dễ từ bỏ đâu. Ông ấy đột nhiên hạ lệnh như vậy thì chắc chắn là ông ấy đã có được thông tin gì đó từ Thiên Ma Đạo. Anh nên cẩn thận”, Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ nói.
Thực ra cô ta cũng rất muốn biết nguyên nhân...
Lâm Chính chau mày, suy nghĩ rồi nói: “Nếu đã vậy thì Thánh Nữ Đại Nhân, tôi khuyên cô mau tìm cơ hội rời khỏi Thần Hỏa Tôn Giả đi. Nếu như ông ta nghi ngờ tôi thì chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ cô. Tới khi đó tôi lo ông ta sẽ ra tay với cô và cô sẽ mất mạng đấy”.
“Tôi biết, tôi cũng đã cân nhắc tới việc rời khỏi đảo Thần Hỏa. Tôi đã lên con thuyền của anh, muốn xuống cũng không xuống được nữa. Dù giờ có nói sự thật với sư tôn thì ông ấy cũng sẽ không tin tôi”, Thần Hỏa Thánh Nữ thở dài.
Lâm Chính không nói gì.
“Được rồi, không nói nữa, sắp đi vào đường quốc lộ 378, khi đó toàn đội sẽ tập hợp. Nếu như sư tôn thấy tôi nói chuyện với người khác thì khi đó chẳng thể giải thích được gì nữa. Cứ vậy nhé”.
Thần Hỏa Thánh Nữ định tắt máy. Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chau mày: “Thánh Nữ Đại Nhân, đợi đã”.