Lâm Chính vẫn luôn nghĩ ưu thế của Thiên Ma Đạo chỉ nằm ở sự điên cuồng của các ma nhân và sự hung hãn không sợ chết của ma đạo, nhưng không ngờ người của Thiên Ma Đạo cũng biết người biết ta, coi trọng sách lược và phương hướng.
"Khinh địch rồi!".
Lâm Chính rời khỏi phòng bệnh, lẩm bẩm một câu rồi gọi ngay Trương Thất Dạ đến.
Trong phòng họp chỉ có hai người là Lâm Chính và Trương Thất Dạ.
Trương Thất Dạ nhíu mày: "Thần y Lâm, cậu gọi tôi tới đây có chuyện gì vậy?".
"Trương Thất Dạ, tôi có chuyện này muốn nhờ ông giúp".
"Thần y Lâm cứ nói, bây giờ chúng ta đã cùng hội cùng thuyền, sao tôi có thể không giúp cậu chứ?", Trương Thất Dạ lập tức nói.
Bây giờ ông ta đứng về phía Lâm Chính, đương nhiên cũng bị người Thiên Ma Đạo liệt vào danh sách những mục tiêu phải giết. Ngoài việc kiên quyết ủng hộ mọi lựa chọn của Lâm Chính thì ông ta cũng không còn cách nào khác.
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tôi nghi ngờ trong nội bộ chúng ta có nội gián của Thiên Ma Đạo, nên mong ông có thể điều tra giúp tôi xem nội gián là ai. Trương Thất Dạ, ông cũng là người trong ma đạo, tuy Thiên Ma Đạo và Ám Ma Đạo có sự khác nhau, nhưng tôi nghĩ so với bất cứ ai trong số chúng tôi thì chắc hẳn ông sẽ dễ điều tra ra nội gián Thiên Ma Đạo cài vào Dương Hoa hơn".
"Yên tâm đi, dù là người của Thiên Ma Đạo hay Ám Ma Đạo thì cũng đều là ma nhân, tôi vẫn nhạy cảm với mùi đặc biệt của ma nhân hơn các cậu, chuyện này cứ giao cho tôi đi", Trương Thất Dạ vỗ ngực nói.
"Vậy được! Trương Thất Dạ, tôi không có nhiều thời gian, mong là ông có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng giúp tôi".
Lâm Chính gật đầu nói, Trương Thất Dạ ôm quyền rồi rời khỏi phòng họp.
Lâm Chính hít sâu một hơi, xoay người đi về phía phòng nghiên cứu.
Thiên Ma Đạo.
Trong một ngôi miếu đổ nát.
Đào Thiên Tam nâng một ly rượu được làm từ đầu người lên, kính rượu với một người đàn ông ngồi bên trên: "Công Thâu đại nhân, vẫn là ông có cách hay, dễ dàng hóa giải được mâu thuẫn với Thần Hỏa Tôn Giả, cũng coi như giữ được thể diện của chúng ta. Ly rượu này tôi mời ông".
"Ừm".
Người bên trên bình thản gật đầu, nhìn ly rượu bằng đầu người trong tay, nói: "Ly rượu này của ông rất đặc biệt".
"Ha ha ha, những chiếc ly này đều được làm từ đầu của những kẻ có thù với tôi", Đào Thiên Tam nheo mắt cười nói: "Dùng ly được làm từ đầu kẻ thù để uống rượu sẽ cực kỳ ngon".
"Đào Ma Quân đúng là có nhã hứng!".
Công Thâu Nhất Nhân ở bên trên gật đầu, uống cạn ly rượu trong tay.
Đúng lúc này, một ma nhân vội vã chạy vào miếu.
"Tham kiến hai vị Ma Quân đại nhân, Ma Quân đại nhân, vừa nhận được tin, người của đảo Thần Hỏa đến Giang Thành không bao lâu đã bỏ về".
"Cái gì?".
Ly rượu chuẩn bị vào miệng Đào Thiên Tam khựng lại, ông ta kinh ngạc nhìn người báo tin.
"Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa!", Đào Thiên Tam trầm giọng quát.
"Ma Quân đại nhân, người của đảo Thần Hỏa đi rồi, bọn họ không tấn công Giang Thành như dự liệu của chúng ta. Tiền tuyến đến báo, hỏi đại nhân xem có tấn công Giang Thành nữa không ạ?", ma nhân kia nhỏ giọng nói.
"Khốn kiếp!", Đào Thiên Tam nổi giận, đứng phắt dậy chộp lấy ma nhân kia.
Vèo!
Ma nhân kia mất khống chế, lập tức tự bay về phía ông ta.
Đào Thiên Tam giơ tay lên, bóp lấy cổ hắn.
Cổ của ma nhân kia lập tức biến dạng, nỗi sợ hãi và đau đớn khủng khiếp khiến cả người hắn bất giác run lên bần bật.
"Không thể nào! Thần Hỏa Tôn Giả đã nói với tao, ông ta nhất định phải san bằng Giang Thành! Mày đang nói dối! Đang nói dối!”, Đào Thiên Tam dữ tợn gầm lên.