“Ma Quân Đại Nhân tha mạng, tôi...tôi không hề lừa gạt Ma Quân...Đúng là đám người Thần Hỏa Tôn Giả đã rời khỏi Giang Thành rồi. Trong thời gian đó không hay xảy ra việc chém giết gì cả... ”, ma nhân kia đau khổ hét lên.
“Còn dám cứng miệng à?”, Đào Thiên Tam tức giận, bùng phát sức mạnh và siết cổ của ma nhân.
Nhưng đúng lúc này, Công Thâu Nhất Nhân lên tiếng: “Đào Ma Quân tạm thời bớt giận. Người này chẳng có gì phải lừa ông cả. Tai mắt của chúng ta được trải dài khắp Giang Thành, chỉ cần gọi một cú điện thoại để hỏi thì có thể biết ngay là cậu ta nói thật hay giả thôi mà”.
Đào Thiên Tam quay qua nhìn. Ông ta trầm mặt, sau đó ném người này qua một bên. Tên ma nhân đập mạnh người xuống đất, trông vô cùng thê thảm. Thế nhưng hắn không dám do dự, vội vàng bò dậy, quỳ phụp xuống, dí đầu sát đất.
“Gọi điện cho người ở Giang Thành đi”, Đào Thiên Tam lạnh lùng nói.
“Vâng đại nhân”, ma nhân lập tức lấy điện thoại ra bấm số.
Một lúc sau, tên này chắp tay nói: “Bẩm Ma Quân Đại Nhân, phía bên Giang Thành đúng là không xảy ra chiến tranh, người của đảo Thần Hỏa chỉ tới đây rồi rồi đi, quay về đảo Thần Hỏa rồi ạ”.
“Có biết nguyên nhân không?”, Đào Thiên Tam vội hỏi.
“Vẫn chưa biết. Người của chúng tôi không dám tiếp cận quá gần. Dù sao thì thế lực của Dương Hoa cũng luôn tiến hành dọn dẹp rất sạch sẽ tai mắt của chúng ta”.
“Một lũ vô dụng”, Đào Thiên Tam tức giận, nhưng cũng không thể làm gì.
“Đại nhân, người của chúng ta đã tới Giang Thành, xin đại nhân ra chỉ thị, có tiếp tục tấn công hay không ạ?”, người này chắp tay nói.
“Tấn công cái rắm à? Thần Hỏa Tôn Giả còn không đánh, giờ chúng ta ra tay có khác gì tự nộp mạng không? Tổn thất thêm lực lượng lần này nữa thì quân lực cũng hết sạch rồi. Những Ma Quân khác sẽ cười vào mặt tôi đấy”, Đào Thiên Tam tức giận chửi.
Ma nhân kia cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa. Đào Thiên Tam chộp lấy bình rượu trên bàn, rót vào miệng để chất cồn có thể xoa dịu đi tâm trạng.
“Đào Ma Quân, theo tôi được biết phía trên đã dồn trách nhiệm việc Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên tấn công Thiên Ma Đạo lên người ông rồi. Lần này chỉ thị cho Thần Hỏa Tôn Giả tấn công Giang Thành cũng là vì muốn cả hai phe đó một sống một còn, chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi. Thế nhưng kế hoạch bốc hơi như bong bóng xà phòng, tôi nghĩ giờ ông không cử người đi đánh thì cũng sẽ bị những người khác chê cười thôi, thậm chí còn khiến vị đó cảm thấy không hài lòng nữa”, lúc này Công Thâu Nhất Nhân nói.
Đào Thiên Tam khẽ tái mặt, đặt bình rượu xuống.
“Liên quan tới chuyện này, trước mắt còn rất nhiều điểm nghi ngờ, không biết Đào Ma Quân có để ý”, Công Thâu Nhất Nhân nói tiếp.
“Công Thâu Ma Quân phát hiện ra điều gì? Có thể nói rõ hơn không?”, Đào Thiên Tam khẽ hỏi.
“Thứ nhất, Thần Hỏa Tôn Giả tại sao lại tấn công Thiên Ma Đạo?”, Công Thâu Nhất Nhân nói.
“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là do cái tên súc sinh thần y Lâm gây ra rồi”, Đào Thiên Tam tức giận nói: “Tôi nhất định sẽ giết chết cậu ta, luyện đầu cậu ta thành dạ hồ, dùng người phụ nữ của cậu ta, người thân của cậu ta…tất cả những người liên quan tới cậu ta đều sẽ bị luyện hết”.
“Bớt nói những lời đó lại. Thần Hỏa Tôn Giả không phải kẻ ngốc. Ông ta sao có thể dễ dàng bị thần y Lâm lừa như vậy được? Ông ta tấn công Thiên Ma Đạo chắc chắn là bị ép”, Công Thâu Nhất Nhân trầm giọng.
“Bị ép sao?”, Đào Thiên Tham giật mình, sau đó bật cười: “Công Thâu Ma Quân nói vậy thì thú vị đấy, Thần Hỏa Tôn Giả có thực lực mạnh tới mức nào có phải là ông không biết đâu. Có người lại ép được ông ta sao?”