TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2662 “MẤT TÍCH SAO?”

Đội quân của Thiên Ma Đạo vẫn bị Lâm Chính bắt gọn. Lâm Chính vẫn đang suy nghĩ có nên diệt khẩu hay không. Sau một hồi thảo luận thì anh vẫn quyết định là tập hợp lực lượng để tấn công.

Thế nhưng khi anh định làm vậy thì đội quân của Đào Thiên Tam lại chủ động rút ra khỏi Giang Thành. Điều này khiến Lâm Chính không thể lý giải được.

Anh lập tức cho người theo dõi.Đội quân này không hề quay về Thiên Ma Đạo mà đóng quân bên ngoài Giang Thành.

Lâm Chính thấy vậy thì càng căng thẳng hơn. Nếu như anh cho người đi xử lý thì Giang Thành sẽ trở nên sạch sẽ, nếu anh mặc kệ thì khi đối phương mà muốn tấn công Giang Thành cũng chỉ cần một giờ đồng hồ là có thể quay lại nơi đây.

Vị trí đóng quân của chúng khá nhạy cảm. Không gần cũng không xa.

Nhưng điều khiến Lâm Chính thấy khó hiểu hơn nữa là tại sao bọn chúng không quay về Thiên Ma Đạo.Để làm rõ chuyện này thì Lâm Chính phải đích thân đi một chuyến.

Lần này anh chỉ dẫn theo Mạn Sát Hồng. Là Ma Nữ, bà ta biết rất nhiều về Vệ Hỏa và Cùng Đao.

Hai người lái xe về phía núi. Ngọn núi có tên là núi Vân Đoan, đỉnh núi cao vời vợi. Đây cũng là một địa điểm du lịch, trên núi có một ngôi miếu, tăng nhân lên tới hàng trăm người. Nhưng dù là tăng nhân hay là du khách thì cũng không ngờ lại có một nhóm cả chục nghìn người của Thiên Ma Đạo đang ở đây.

“Hai ngày này sao thế? Tại sao trong núi âm khí nhiều vậy?”

“Đúng vậy, rõ ràng là có nắng mà sao tôi cứ cảm thấy lành lạnh”.

"Tôi cũng có cảm giác đó, giống như có ai đang nhìn chăm chăm chúng ta từ trong bóng tối vậy”...

Xe núi tới chân núi thì bị tắc đường. Lâm Chính kéo cửa sổ, nhìn vài người du khách đeo ba lô đang đi xuống núi, họ đang lầm bầm gì đó. Anh chau mày.

“Ma khí vốn là âm, trốn ở đây nhiều như vậy thì đương nhiên nhiệt độ sẽ giảm xuống rồi”, Mạn Sát Hồng ngồi ở tay lái phụ mỉm cười.

Lâm Chính không nói gì. Lúc này có vài cảnh sát đang kiểm tra giấy tờ ở phía trước. Lâm Chính vô thức liếc nhìn thì thấy mấy người này có dáng vẻ sợ hãi và căng thẳng.Sau khi kiểm tra xong, họ cũng không cho xe lên núi mà bắt những người khác rời khỏi đây. Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ.

“Có gì đó không ổn”, Mạn Sát Hồng cũng nhận ra bèn ngồi ngay ngắn. Cảnh sát nhanh chóng bước tới chiếc xe của Lâm Chính.

“Chào anh, mời anh cho xem giấy tờ”, người này gõ cửa sổ.

Lâm Chính đưa bằng lái ra. Người cảnh sát giật mình và kêu lên: “Thần…y Lâm”.

“Anh cảnh sát, có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.

“Thần y Lâm, chắc anh không biết, hai ngày nay có rất nhiều du khách và cả tăng nhân đột nhiên biến mất. Chúng tôi nhận được lệnh của cấp trên tới điều tra đồng thời tiến hành phong tỏa. Nếu như anh không có chuyện gì gấp thì mau rời khỏi đây đi”.

“Mất tích sao?”, Lâm Chính chau mày.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chắn là bị đám ma nhân bắt ăn thịt rồi”, Mạn Sát Hồng khẽ nói.

Lâm Chính chau mày, sau đó mỉm cười: “Anh cảnh sát, tôi tinh thông y thuật, để tôi lại giúp các anh được không?”

Đọc truyện chữ Full