Chẳng người nào của Thiên Ma Đạo dám nghi ngờ thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả. Nếu không phải sức mạnh của Thiên Ma Đạo hùng hậu, cao thủ đông như Quân Nguyên thì cũng chẳng thể nào chèn ép được Thần Hỏa Tôn Giả. Công Thâu Nhất Nhân khẽ lắc đầu: “Thứ ép ông ta không phải là người…mà là vật”
“Vật gì?”
“Theo như thuộc hạ của tôi báo cáo thì lần này Thần Hỏa Tôn Giả tấn công Thiên Ma Đạo là vì Tịnh Thế Bạch Liên”, Công Thâu Nhất Nhân nói.
“Cái gì?”, Đào Thiên Tam tái mặt, suýt ngã ra ghế.
“Tịnh Thế Bạch Liên? Chuyện…gì vậy?”
“Ông không nhận được tin sao? Tịnh Thế Bạch Liên của ông ta bị ăn cắp. Lần này ông ta tấn công chúng ta là vì cho rằng chúng ta lấy cắp thứ đó. Vật này mạnh thế nào thì ai cũng biết, sao Thần Hỏa Tôn Giả có thể bỏ qua được? Vì vậy ông ta liều mạng tấn công để lấy lại thứ đó”, Công Thâu Nhất Nhân uống một hớp rượu, nói tiếp.
“Hóa ra là vậy…nhưng tự nhiên tạo sao ông ta lại cho rằng chúng ta ăn trộm Tịnh Thế Bạch Liên? Lẽ nào…có người gắp lửa bỏ tay người?”
“Đương nhiên là có người, tôi đoán đây chính là lòng tốt của thần y Lâm đấy”.
“Thứ chó má ấy”, Đào Thiên Tam tức lắm, thật chỉ muốn lao tới ngay Giang Thành mà lột da cái thằng tiểu tử đó ra.
“Giờ xem ra, Tịnh Thế Bạch Liên chắc chắn nằm trong tay thần y Lâm rồi. Tên này cũng nham hiểm lắm. Cậu ta ăn trộm thứ đó chắc cũng là để đối phó với chúng ta”, đôi mắt Công Thâu Nhất Nhân ánh lên vẻ lấp lánh. Ông ta cười thản nhiên: “Hơn nữa còn có một thông tin quan trọng. Không biết Đào Ma Quân có nắm bắt được không”.
“Thông tin gì cơ?”, Đào Thiên Tam hoang mang.
Đúng là đồ ngốc! Công Thâu Nhất Nhân khẽ chau mày nhưng chỉ nghĩ thầm, sau đó ông ta khẽ nói: “Thần Hỏa Tôn Giả có được Tịnh Thế Bạch Liên bao nhiêu năm như thế, ông ta biết rõ về uy lực của nó hơn bất kỳ ai. Tấn công chúng ta, nếu bị ép thì tại sao chúng ta lại không dùng chính Tịnh Thế Bạch Liên để giết ông ta? Nếu ông ta thật sự cho rằng Tịnh Thế Bạch Liên nằm trong tay chúng ta thì ông ta có dám tấn công Thiên Ma Đạo như vậy không?”
Dứt lời Đào Thiên Tam giật mình: “Lẽ nào…”
“Tôi cho rằng…Tịnh Thế Bạch Liên không sử dụng được. Rất có thể là sớm đã bị hỏng rồi. Tịnh Thế Bạch Liên của lúc này không khác gì một món đồ bỏ đi”.
“Hóa ra là vậy”, Đào Thiên Tam giơ ngón tay cái lên.
“Công Thâu Ma Quân quả nhiên là thông minh tuyệt thế, bái phục”.
Công Thâu Nhất Nhân chỉ liếc nhìn ông ta và điềm đạm nói: “Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả vì một món phế liệu mà tấn công chúng ta thì chứng tỏ Tịnh Thế Bạch Liên vẫn có thể khôi phục được. Vì vậy nếu có cơ hội thì chúng ta cũng không nên bỏ qua”.
“Ý của Công Thâu Ma Quân là…”
“Thần Hỏa Tôn Giả đã từ bỏ việc lấy lại Tịnh Thế Bạch Liên thì chúng ta sẽ lấy. Giờ tôi chính thức hạ lệnh, lập tức điều binh khiển tướng chuẩn bị tấn công Giang Thành. Lần này việc giết thần y Lâm là thứ yếu, đoạt được Tịnh Thế Bạch Liên mới là quan trọng nhất”.
“Tuân lệnh”.
Công Thâu Nhất Nhân đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đào Thiên Tam: “Lần này, tôi và ông sẽ đích thân ra trận, tập hợp toàn bộ lực lượng của hai bên, phải cào bằng Giang Thành, đoạt được Tịnh Thế Bạch Liên về tay. Nếu có được thứ đó thì địa vị của chúng ta ở Thiên Ma Đạo cũng không cần phải bàn cãi nữa”.
Đào Thiên Tham cảm thấy hừng hực lửa: “Như vậy thì chúng ta cũng chẳng phải lo lắng…chẳng còn ai dám chà đạp chúng ta nữa”
“Phú quý có trong hiểm nguy. Lần này, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng ,chiến một trận ra trò”.
“Được”