Mấy chục thậm chí đến một trăm con quỷ ăn thịt người?
Phim kinh dị cũng không đến mức đó!
Cảnh sát ở đây đều cảm thấy hãi hùng.
Mặc dù trong tay bọn họ có súng, cũng không phải súng giả, nhưng đối mặt với đám biến thái ăn thịt người, trong lòng bọn họ cũng sẽ dâng lên cảm giác sợ hãi trời sinh.
“Sợ cái gì? Có thần y Lâm ở đây, chỉ một đám quỷ ăn thịt người mà thôi, không cần phải sợ!”, đội trưởng Đoàn quát lên.
Mọi người cũng biết thần y Lâm không những có y thuật cao siêu mà võ công cũng rất tốt.
Nghe được lời này, bọn họ mới được an ủi phần nào.
Lâm Chính đi tới kiểm tra sơ qua thi thể.
Mạn Sát Hồng cũng đi tới quan sát, sau đó khẽ nói: “Là đám tinh nhuệ do Đào Thiên Tam nuôi gây ra”.
“Tinh nhuệ?”.
“Phải, không ngờ Đào Thiên Tam lại phái đội quân tinh nhuệ của ông ta tới đây”, Mạn Sát Hồng có vẻ mặt khó coi: “Đội quân của ông ta đều là dùng người sống để luyện. Đội quân này ăn người sống vật sống, luyện công cũng dùng sinh vật sống, thậm chí là người sống làm nguyên liệu, ai cũng hung hãn tột cùng, vô cùng ác độc. Trong bọn họ có rất nhiều người đã mất đi nhân tính, biến thành vũ khí giết người nghe lệnh Đào Thiên Tam! Bọn họ không có tình cảm, không biết sợ hãi, thực lực đương nhiên cũng rất mạnh mẽ. Đào Thiên Tam không đủ thực lực nhưng lại có thể ngồi lên vị trí Ma Quân, thật ra chủ yếu cũng dựa vào đội quân này”.
“Ăn thịt người sao?”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo: “Đám người này đúng là đáng chết!”.
“Thần y Lâm, Đào Thiên Tam điều đội quân này qua đây, xem ra ông ta chuẩn bị san bằng Giang Thành của cậu. Nhưng ông ta đột nhiên lại không tấn công nữa, ngược lại rút lui phòng thủ ở đây, vậy là định làm gì?”.
“Mặc kệ ông ta định làm gì! Nếu đã ra tay ở đây thì tôi sẽ không để bọn họ sống sót trở về".
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy, nghiêng đầu: “Lập tức truy tìm tung tích của bọn họ”.
“Cả ngọn núi toàn là ma khí, muốn tìm không dễ!”, Mạn Sát Hồng nói.
“Yên tâm, không thấy ở đây còn rất nhiều người giúp bà sao?”.
Lâm Chính nói với đội trưởng Đoàn: “Đội trưởng Đoàn, ở đây rừng cây rậm rạp, nếu tìm theo hình thức rải thảm thì quá chậm, tôi đề nghị dùng tới máy bay không người lái, dùng máy ảnh nhiệt độ rà soát đi”.
“Tôi cũng có ý đó, máy bay không người lái đang trên đường đến, rất nhanh là có thể sử dụng”, đội trưởng Đoàn nói.
“Ừm, ngoài ra, tôi hi vọng anh có thể nói người của anh đừng hành động đơn lẻ, cứ đứng canh ở các lối ra vào là được, còn chuyện bắt bớ tôi sẽ ra tay”, Lâm Chính lại nói.
“Vậy sao được? Thần y Lâm, chúng tôi là cảnh sát, sao có thể để anh đi mạo hiểm?”, đội trưởng Đoàn vội nói.
“Đội trưởng Đoàn, qua giám định của tôi, kẻ sát hại những du khách này không phải người bình thường. Kẻ đó có thể có võ thuật cực cao, ở nơi rừng cây sum suê này, dù các anh có cầm súng ống cũng không dễ đối phó với bọn họ. Cho nên tôi đề nghị các anh đừng hành động đơn lẻ, phải thông báo cho cấp trên, xin cho lực lượng vũ trang đặc biệt ra quân, đây đã không còn là chuyện mà cảnh sát các anh có thể đối phó”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Đội trưởng Đoàn nhíu mày, suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Thần y Lâm, tôi tin anh, tôi sẽ báo lên cấp trên”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Số lượng đám ma nhân rất nhiều, mà bên anh chỉ có hai người anh và Mạn Sát Hồng, chắc chắn sẽ không giải quyết hết tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo.
Nếu có quân đội vũ trang của Long Quốc hỗ trợ, dù không tham dự trực tiếp, chỉ gián tiếp giúp anh phong tỏa núi cũng được!
Hơn nữa, bây giờ Lâm Chính hoàn toàn có thể dùng thân phận lực lượng vũ trang Long Quốc để động vào đám người Thiên Ma Đạo, chắc chắn bọn họ không phát hiện được.