“Xem ra cậu đã có kế hoạch”.
Mạn Sát Hồng cười nói.
“Không có kế hoạch gì cả, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó”, Lâm Chính nhún vai.
Két!
Lúc này, tiếng xe thắng gấp vang lên.
Sau đó thì thấy một chiếc xe lao thẳng vào chùa.
Xe dừng lại, hai người nam nữ đầu tóc rũ rượi chạy tới.
“Đội trưởng Đoàn! Đội trưởng Đoàn! Cầu xin cậu hãy cứu con gái tôi! Cầu xin cậu!”.
Hai người giàn giụa nước mắt, chạy tới quỳ xuống, khóc lóc.
Đội trưởng Đoàn sửng sốt, vội vàng dìu hai người dậy.
“Sao hai người lại làm vậy? Vì sao còn chưa xuống núi? Nơi này rất nguy hiểm!”, đội trưởng Đoàn nghiêm túc nói.
“Đội trưởng Đoàn, chúng tôi vốn định xuống núi, nhưng đi nửa đường thì xe tôi bị thủng lốp phải xuống xe thay lốp. Nhưng vừa thay xong lốp dự phòng, con gái chúng tôi ở trên xe lại biến đâu mất không biết, chúng tôi đi tìm quanh rất lâu cũng không thấy tung tích của nó. Đội trưởng Đoàn, cầu xin cậu, cầu xin cậu giúp chúng tôi tìm con gái!”, người phụ nữ quỳ xuống đất khóc lóc, gần như đứt hơi.
Đội trưởng Đoàn sốt ruột, nói: “Mau đi tìm quanh núi, lập tức tìm cho ra cô bé! Nhanh lên!”.
“Vâng!”.
Cảnh sát đứng xung quanh lập tức tản ra.
Ánh mắt Lâm Chính cũng trở nên nghiêm nghị.
“Có lẽ là bị ma nhân bắt đi rồi. Đám ma nhân đó thích nhất là trẻ con, thịt mềm thơm ngon, hơn nữa còn dễ bắt, dùng luyện công cũng rất tốt! Tôi nghĩ con nhỏ đó chắc là tiêu rồi!”, Mạn Sát Hồng thuận miệng nói.
Lâm Chính lạnh lùng liếc bà ta, không nói gì, sau đó đi về phía cặp vợ chồng kia.
“Con gái hai người tên gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Tiết Hiểu Hiểu”, người đàn ông đáp.
“Tôi biết rồi, hai người ở đây đợi tôi. Đội trưởng Đoàn, anh sắp xếp cho bọn họ nhé!”.
Nói xong, Lâm Chính nhảy vọt lên cao mấy chục trượng, chui vào trong rừng núi.
Đội trưởng Đoàn kinh ngạc không thôi.
Đôi nam nữ kia mới ý thức được gì đó, kinh ngạc la lên: “Người vừa rồi… là thần y Lâm?”.
Mạn Sát Hồng nhìn chằm chằm hướng Lâm Chính rời đi, âm thầm hừ một tiếng, cũng quay người rời đi.
“Ê? Cô gì ơi?”.
Đội trưởng Đoàn vội gọi, nhưng Mạn Sát Hồng hoàn toàn không để ý anh ta, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng.
“Báo cáo với cấp trên, sự tình nghiêm trọng hơn tưởng tượng của chúng ta, nói bọn họ mau chóng tăng thêm chi viện!”, đội trưởng Đoàn nói.
“Vâng, đội trưởng”.
…
Ầm!
Lâm Chính đáp xuống khu rừng rậm rạp.
Ma khí trong khu rừng này rõ ràng còn dày đặc hơn ở bên ngoài nhiều.
Lâm Chính biết ma nhân vẫn vô cùng kiêng dè.
Bởi vì trên núi chỗ nào cũng có cảnh sát, bọn họ không muốn làm lớn chuyện, nếu không, đôi vợ chồng kia cũng không thể nào chạy tới tìm đội trưởng Đoàn mà đã bị bọn họ bắt đi cùng từ lâu.
Đám ma nhân chỉ muốn thuận tiện làm một bữa hoành tráng trong khi đợi mệnh lệnh của Đào Thiên Tam.
Nhưng Lâm Chính không thể tha thứ!
Lần này anh vốn muốn thăm dò tình hình của người Thiên Ma Đạo, nhưng hành vi của bọn họ đã chạm vào giới hạn của anh.
Một ngọn lửa vô danh bị đốt lên trong lòng anh.
“Tôi là thần y Lâm ở Giang Thành, mau cút ra đây hết đi, đừng có trốn nữa!”.
Lâm Chính bước chân giữa rừng, lớn tiếng quát, đồng thời phóng khí tức ra.
Giọng nói này, khí tức này vừa phóng ra, trong rừng lập tức xao động.
Không lâu sau, vài bóng người lặng lẽ đi ra từ trong bóng tối.
Nhìn lại thì là người Thiên Ma Đạo mặc trang phục đen tuyền, mặt mày dữ tợn.
Bọn họ trừng to đôi mắt đỏ máu, lạnh lùng nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt ấy giống như đang nhìn con mồi vậy.