TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2667 “BẮT ĐẦU TỪ CON NHỎ ĐÓ!”.

Ma nhân đó tái mặt, mắt mở to run rẩy.

Đối mặt với câu hỏi của Lâm Chính, hắn lại trở nên do dự.

Hắn há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.

Ngay sau đó.

Ầm!

Lâm Chính đột nhiên đánh xuyên não hắn, sau đó tay rung lên.

Cơ thể của ma nhân đó lập tức nổ tung, chết thảm!

“A?”.

Đám ma nhân còn lại sắp phát điên.

Lâm Chính không lộ ra biểu cảm gì, đi đến trước mặt tên ma nhân thứ ba.

“Bọn họ… Bọn họ đều bị ăn cả rồi… Chỉ còn lại một đứa bé gái, ở cạnh thác nước phía Tây Nam. Những người ở đó đều tranh nhau muốn ăn đứa bé gái đó, vì đứa bé đó mà còn đánh nhau, thế nên có người đề nghị nấu đứa bé đó thành canh để ăn! Đừng giết tôi, đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi!”.

Ma nhân kia run rẩy hét lên, lần này thì hoàn toàn bị dọa sợ.

Nhưng Lâm Chính không nói gì thêm, sử dụng một luồng kiếm khí quét ngang tới phía trước.

Soạt!

Mọi thứ trước mặt cả người lẫn cây đều bị chém thành hai nửa.

Tất cả ma nhân đều chết thảm.

Sau đó Lâm Chính chạy điên cuồng về phía thác nước phía Tây Nam.

Lúc này, rất nhiều người của Thiên Ma Đạo đang tụ tập ở bên thác nước.

Đám người của Thiên Ma Đạo toàn thân đầy máu, trên miệng cũng là máu.

Bọn họ khoanh chân ngồi rải rác bên thác nước, giống như đang ngồi thiền, nhưng ánh mắt đều tập trung vào một cô bé đang ôm búp bê, ngồi co ro run rẩy ở một góc bên cạnh thác nước.

Cô bé chỉ mới năm sáu tuổi, thắt hai bím tóc đáng yêu, đôi mắt ngây thơ, trên mặt đầy vết nước mắt.

Cô bé sợ đến mức nước mắt đã khóc cạn khô, chưa ngất đi đã là kỳ tích.

Cách đó không xa đã có người bắc nồi lớn lên đun nước.

“Mấy anh chị định làm gì vậy?”, cô bé run rẩy hét lên.

“Làm gì à? Đương nhiên là ăn mày rồi!”.

Một người phụ nữ của Thiên Ma Đạo cười dữ tợn.

“Đừng ăn em, em… em ăn không ngon đâu!”, cô bé sợ đến mức khóc oa oa.

Người Thiên Ma Đạo xung quanh đều cười dữ tợn.

Lúc này lại có vài người Thiên Ma Đạo đi tới.

Bọn họ khiêng tới mấy cảnh sát bị đánh ngất, còn có một con chó săn.

“Chúng ta không thể ở lại đây lâu, cảnh sát càng lúc càng nhiều. Mấy tên cảnh sát này là tôi bắt được ở gần đây, chúng ta phải mau chóng di dời vị trí, nếu không, khai chiến chính diện với cảnh sát, kinh động đến Long Quốc thì rắc rối!”.

Một người của Thiên Ma Đạo nói.

“Thế à? Sao lại có nhiều cảnh sát như vậy? Không phải chỉ bắt vài người về thưởng thức thôi sao? Đến nỗi huy động nhiều nhân lực vậy à?”.

“Không sao, cứ thưởng thức mấy món ngon này rồi hãy nói!”, lại có người cười nói.

“Vậy được, mau bắc nồi!”.

“Bắt đầu từ con nhỏ đó!”.

Bọn chúng cười cợt, đi về phía cô bé.

“Đừng! Đừng qua đây, bố! Mẹ!”.

Cô bé sợ đến mức gào khóc, cố gắng lùi về sau.

Nhưng cô bé đã lùi vào sát góc, không thể lùi thêm được nữa.

“Ai cứu em với!”.

“Ai cứu em với!”.

“Hu hu hu…”.

“Bố ơi bố đâu rồi?”.

“Mẹ đâu rồi? Hiểu Hiểu sợ!”.

Cô bé khóc đến mức sắp đứt hơi.

Vù!

Ngay lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước mặt cô bé.

Ầm!

Bàn chân đáp đất nặng nề khiến mặt đất rung chuyển.

Cô bé sửng sốt, ngơ ngác nhìn bóng người thẳng tắp trước mặt, trong đôi mắt giàn giụa nước mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Lúc này, bóng người trước mặt ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt như thiên thần.

“Em gái nhỏ, em không sao chứ?”.

“Anh…”, cô bé lắp bắp.

Lúc này, trong đầu cô bé chỉ có một ý nghĩ.

Người này chính là anh hùng trong cuộc đời mình!

Đọc truyện chữ Full