Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, Lâm Chính đã bị hơn một trăm người Thiên Ma Đạo bao vây.
Bọn họ đằng đằng sát khí, ánh mắt dữ tợn.
Một vài người liếm môi, nhìn anh chằm chằm đầy vẻ tham lam.
“Ha ha ha, thần y Lâm? Không ngờ mày lại không đợi ở Giang Thành mà lại chạy đến đây chui đầu vào rọ! Đúng là thú vị!”, một ma nhân dữ tợn cười nói.
“Tao nghĩ chắc thịt mày ngon lắm!”.
“Tao không đợi được muốn uống máu của mày rồi!”.
“Lên đi, tao nhắm cánh tay của hắn!”.
“Vậy tao đặt trước tim của hắn!”.
“Cút, tim hắn là của tao, gan phèo phổi của hắn cũng là của tao nốt!”.
“Tao lấy đầu hắn! Tao muốn bắt chước Ma Quân đại nhân, lấy xương sọ hắn ngâm rượu, ha ha ha ha…”.
Đám ma nhân cười cợt, bắt đầu phân chia Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đâu dễ ức hiếp?
Anh lạnh lùng nhìn đám ma nhân xung quanh, đột nhiên đưa tay ra, đôi mắt cũng dần dần trở nên đỏ ngầu dữ tợn.
Sau đó, năm ngón tay anh nắm lại.
Ầm!
Một luồng khí thể đen kịt hung ác bùng phát, đầu tóc anh đột nhiên trở nên trắng như tuyết, trên người cũng xuất hiện nhiều hoa văn đen nhánh.
Ma nhân xung quanh sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện Lâm Chính đã trở nên “ma” còn hơn cả bọn họ!
Một ma nhân không chịu nổi nữa, gào lên một tiếng rồi bổ nhào tới.
Nhưng hắn vừa đến gần...
Vù!
Khí tức trên người Lâm Chính dâng tràn, thoáng chốc làm tan chảy cơ thể ma nhân đó.
“Là độc!”.
“Hình như hắn có… U Minh Sát Khu!”.
Một ma nhân tinh mắt nhận ra manh mối, lập tức la lên.
Những kẻ khác đều kinh ngạc.
Lâm Chính đột nhiên chuyển động, lao về phía đám ma nhân kia nhanh như chớp.
Đám ma nhân không hề sợ hãi, ngược lại bị Lâm Chính kích thích tính hung hãn, tất cả xông tới đánh giết.
“Chết cho tao!”.
“Giết!”.
Bọn chúng gào lên.
Hai cánh tay Lâm Chính như móng vuốt điên cuồng múa may.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt…
Mỗi người bị móng vuốt Lâm Chính đánh trúng, cơ thể đều bị xé ra, vỡ vụn tại chỗ, nội tạng xương thịt rải đầy đất.
Nhưng đám ma nhân không lùi lại mà vẫn tấn công Lâm Chính như điên.
Chẳng qua thủ đoạn của bọn họ không xé rách được da thịt của Lâm Chính. Ngược lại, những ai đánh trúng Lâm Chính đều bị U Minh Sát Khu phản phệ, trúng phải kịch độc, tất cả ngã xuống đất mà chết, thi thể bị ăn mòn.
Không lâu sau, hơn trăm ma nhân ở đây bị Lâm Chính giết hết bảy tám mươi người.
Thi thể nằm dưới đất không có cái nào hoàn chỉnh, chết vô cùng thê thảm.
Đám ma nhân còn lại rốt cuộc cũng ý thức được điều bất thường, sâu trong nội tâm cũng dâng tràn nỗi sợ hãi.
“Chạy!”.
Bọn họ biết không địch lại, nếu tiếp tục chiến đấu thì sẽ chết, thế là bắt đầu rút lui.
“Chạy được sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng quát, đột nhiên vung tay.
Vèo vèo vèo vèo!
Một lượng lớn khí châm do khí tức ngưng tụ bay ra, đánh lên người đám ma nhân.
Trong nháy mắt, tất cả ma nhân đều không thể động đậy.
Bọn họ giống như bị điểm huyệt, giữ nguyên tư thế bỏ chạy, nhưng không động đậy được.
Chỉ có miệng và mắt bọn họ là có thể động đậy.
Lâm Chính mở đôi mắt đỏ máu ra, bước từng bước tới.
Giờ phút này, nỗi sợ trong lòng đám ma nhân kia càng lúc càng tăng cao.
“Nói tôi nghe, những người đã bị các người bắt đang ở đâu?”, Lâm Chính đến trước mặt một ma nhân, lạnh lùng hỏi.
Ma nhân đó cắn răng, không chịu lên tiếng.
Ngay sau đó.
Ầm!
Lâm Chính vỗ một chưởng đánh về phía đầu ma nhân đó.
Đầu hắn lập tức nổ tung, nát vụn.
Lâm Chính không nhìn lấy một cái mà đi sang tên ma nhân thứ hai.
“Nói tôi nghe, bọn họ đang ở đâu?”.