“Đây là… sức mạnh gì?”.
Mạn Sát Hồng ngã ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn hoa sen tuyệt đẹp trong tay Lâm Chính.
Lâm Chính không trả lời, không hề khách sáo quăng Tịnh Thế Bạch Liên về phía trước.
Trong nháy mắt, Mạn Sát Hồng cảm thấy trước mắt bị một luồng sáng trắng tràn ngập, không nhìn thấy gì cả.
Tất cả chỉ còn lại màu trắng xóa!
Trắng tinh khôi!
Trắng thuần khiết!
Trắng không tì vết!
Sau đó, tiếng khóc la, tiếng xin tha, tiếng rên rỉ đều im bặt.
Thế giới như được thanh lọc.
Sau đó dường như biến thành sự im lặng chết chóc.
Toàn bộ Thiên Ma Đạo… chấn động.
Phía trước đồi núi ở khu vực trung tâm Thiên Ma Đạo.
Ầm ầm!
Trên đồi núi, một cánh cửa động phủ to lớn được mở ra.
Sau đó, một người để trần thân trên, toàn thân đầy ma văn lao vọt ra ngoài, nhìn về phía xa xa!
Phương hướng Bình Ma Nguyên xa xôi, một đóa hoa sen màu trắng thuần vẫn đang nở rộ.
Hoa sen giống như vực sâu, nuốt chửng tất cả.
Tất cả núi, cây, sông… đều bị nó che phủ, bị nó nhấn chìm.
Mặt đất nứt ra.
Thiên Ma Đạo điên cuồng rung chuyển.
Đến nỗi ma nhân ở xung quanh động phủ đều sợ đến mức nằm rạp xuống đất, không dám động đậy.
“Đó là… Bạch Liên?”.
Người đàn ông sửng sốt nhìn đóa hoa sen khổng lồ, lắp bắp.
Tịnh Thế Bạch Liên duy mỹ và sục sôi tỏa ra làn gió hủy diệt vô tận, thổi khắp bốn phương.
Khi cảm nhận được làn gió hủy diệt đó, vẻ mặt người đàn ông cũng trở nên sa sầm.
“Mau chóng triệu tập tất cả Ma Quân, đi đến Bình Ma Nguyên cùng tôi!”.
Người đàn ông quay đầu hô lên.
“Bẩm đại nhân, ngài quên rồi sao? Phần lớn Ma Quân đại nhân và Bỉ Ngạn Hoa Ma Nữ đại nhân đều đang ở Bình Ma Nguyên!”.
Người quỳ dưới đất ngay bên cạnh run rẩy nói.
“Cái gì?”.
Người đàn ông kinh ngạc.
Lúc này, vài ma nhân chạy hết tốc lực về phía này.
Bọn họ khiêng theo một cái cáng, trên cáng là một người máu me be bét.
Người đàn ông đỏ mắt lên, lập tức lao vọt tới.
Nhìn kỹ thì người máu me be bét đó chính là Bỉ Ngạn Hoa!
Hóa ra cô ta chạy nhanh nhất nên chỉ bị ảnh hưởng nhẹ, vẫn chưa chết.
Nhưng dù là vậy, bây giờ cô ta cũng đã không ra hình người, vô cùng thê thảm.
Người đàn ông lập tức lấy ma đan từ trên người ra nhét vào miệng Bỉ Ngạn Hoa.
Bỉ Ngạn Hoa mới khôi phục được chút ít, nhưng vẫn không thể động đậy, toàn thân vô cùng đau đớn.
“Là Ngạo Ma làm sao?”, người đàn ông nói một cách dữ tợn, giọng lạnh băng: “Yên tâm, tôi sẽ khiến Ngạo Ma nếm mùi đau khổ, sau đó phải mang theo nỗi ân hận rời khỏi thế gian!”.
“Không… Đại nhân… Không phải Ngạo Ma, Ngạo Ma đã bị chúng tôi giết chết… là… thần y Lâm! Là thần y Lâm ở Giang Thành… là cậu ta làm!”, Bỉ Ngạn Hoa đau đớn nói.
“Cái gì? Thần y Lâm ở Giang Thành?”.
Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Mọi chuyện… đều là mưu kế của thần y Lâm… Cậu ta khiến Mạn Sát Hồng mang Tịnh Thế Bạch Liên đến đầu hàng, lợi dụng Ngạo Ma… xui khiến tất cả Ma Quân… đến Bình Ma Nguyên, sau đó bắt gọn một mẻ! Tịnh Thế Bạch Liên mà Mạn Sát Hồng mang đến thiếu mất linh kiện, không thể vận hành bình thường, đợi khi chúng tôi giết Ngạo Ma… cậu ta mới sửa lại Tịnh Thế Bạch Liên, nhân cơ hội khởi động… Xong hết rồi! Tất cả tiêu tùng rồi… Đại nhân, hãy đi mời Đạo Chủ… Hãy đi mời Đạo Chủ!”, Bỉ Ngạn Hoa kích động, gào lên.
Hai mắt người đàn ông đỏ như máu, dường như nước mắt máu sắp tràn ra, nhìn Bạch Liên dần thu nhỏ ở phía xa, như phát cuồng gào lên: “Hai mươi bốn ma tướng đâu?”.
“Có chúng tôi!”.
“Theo tôi đi diệt trừ kẻ ngoại giáo!”.
“Tuân lệnh!”.