Vù!
Gió mát nhẹ nhàng thổi qua, phả vào mặt Mạn Sát Hồng.
Thật dịu dàng, giống như bàn tay của mẹ.
Kết thúc rồi sao?
Mạn Sát Hồng thầm nghĩ, chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, cô ta đã cảm thấy tim mình như dừng đập, đại não dừng vận chuyển.
Bình Ma Nguyên vốn xanh rì rậm rạp đã hóa thành một vực sâu khổng lồ.
Trừ sườn đồi nơi cô ta và Lâm Chính đứng, mặt đất và mọi thứ xung quanh đều đã biến mất hoàn toàn.
Đập vào mắt cô ta là một cái hố khổng lồ sâu mười mét!
Không còn thấy đồng bằng đâu nữa.
Thậm chí ngay cả rừng cây, sông suối ở xa xa cũng đã biến mất.
Núi cao xung quanh sụp đổ.
Vô số khe nứt khổng lồ giống như mạng nhện lan ra phía xa.
Còn đám Ma Quân và Ma Nữ e là cũng đã hóa thành tro bụi, tan tành mây khói!
Mọi thứ đều trở về yên lặng.
Mọi thứ đều hóa thành cát bụi…
Không còn bất cứ thứ gì.
Cái gì cũng không tồn tại nữa!
“Đây chính là… uy lực của Tịnh Thế Bạch Liên đấy à?”.
Mạn Sát Hồng ngây ngốc nhìn quanh, lẩm bẩm.
“Phải… Hơn nữa… còn là uy lực của Tịnh Thế Bạch Liên phiên bản tăng cường!”.
Lâm Chính thở dốc, trên mặt mồ hôi ròng ròng.
“Thần y Lâm, cậu còn ổn chứ?”, Mạn Sát Hồng hỏi.
“Yên tâm, tôi không sao, chỉ là dùng Tịnh Thế Bạch Liên khiến thể lực tiêu hao mà thôi! Không có gì đáng ngại!”, Lâm Chính thở dốc, nói.
“Vũ khí giết người đáng sợ như vậy, nếu muốn sử dụng đương nhiên không dễ dàng gì, tiêu hao nhiều thể lực cũng là lẽ thường tình…”.
“Chỉ là, không thể sử dụng vật này liên tục. Tôi có thể cảm nhận được, các loại linh kiện bên trong nó có quá trình tạm hoãn, nếu gượng ép sử dụng, linh kiện bên trong nó sẽ bị hư hại, có lẽ lúc trước Tịnh Thế Bạch Liên bị hỏng cũng là vì có người cố sử dụng nó liên tục!”, Lâm Chính nói.
“Thế à? Nếu vậy, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây thôi! Đại Ma Quân kia còn chưa tới Bình Ma Nguyên. Nếu Đại Ma Quân đến, chúng ta sẽ tiêu đời!”.
Mạn Sát Hồng nói.
Cô ta còn tưởng Tịnh Thế Bạch Liên có thể sử dụng liên tục, không ngờ chỉ có thể dùng một lần.
Nếu vậy thì phải nhân lúc bọn họ chưa phản ứng lại mà mau chóng rời khỏi đây.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Bây giờ có chạy cũng không kịp nữa, huống hồ, nhiệm vụ của tôi vẫn chưa xong, cứ vậy rời đi thì chẳng phải đổ sông đổ bể?”.
“Nhiệm vụ?”.
Mạn Sát Hồng sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thêm.
Vèo vèo vèo vèo…
Ở phía xa đột nhiên có mấy bóng đen bay thẳng tới phía này.
Mạn Sát Hồng biến sắc, ngước mắt nhìn lên.
Hai mươi mấy bóng người đứng giữa không trung, cách không xa hai người họ.
“Đại Ma Quân! Tử Long Thiên!”.
Mạn Sát Hồng la lên.
Lâm Chính cũng đưa mắt nhìn.
Dẫn đầu hai mươi mấy người giữa không trung là một người đàn ông cởi trần, cũng có mái tóc trắng.
Người đàn ông để tóc dài quá eo, vóc người vạm vỡ, cơ bắp cân đối, toàn thân được che phủ bởi ma văn, trông tràn đầy khí thế.
Đại Ma Quân mở đôi mắt đỏ như máu, lạnh nhạt nhìn Lâm Chính.
Sau lưng Đại Ma Quân còn có hai mươi bốn vị chiến sĩ mặc áo giáp đen như mực.
Những chiến sĩ đó đều nắm cự kiếm dài hai mét, toàn thân toát ra ma khí, khiến người ta không rét mà run.
“Cậu là thần y Lâm ở Giang Thành?”.
Đại Ma Quân Tử Long Thiên lạnh lùng lên tiếng.
“Là tôi”.
“Cậu đã nghĩ xong mình sẽ chết như thế nào chưa?”.
Giọng nói rét lạnh lại vang lên.