TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2714 TIẾN THÊM NĂM DẶM NỮA".

Công sự tiến triển rất nhanh.

Cho dù là ở Phục Quốc, thì Lâm Chính cũng có không ít thế lực.

Dù sao Dương Hoa cũng khởi nghiệp từ y dược, và thuốc do Dương Hoa sản xuất đã cứu được rất nhiều người bệnh của Phục Quốc. Mã Hải liền nhân cơ hội này phát triển thị trường nước ngoài, thành lập công ty chi nhánh ở đây.

Và trong công ty chi nhánh ở Phục Quốc cũng có rất nhiều người Phục Quốc trở thành nhân viên của Dương Hoa.

"Chủ tịch Lâm, bên này đã gần xong rồi, bây giờ chỉ chờ thứ kia được vận chuyển đến và lắp đặt", Từ Thiên chạy bước nhỏ tới nói.

"Được, vất vả cho ông rồi!".

Lâm Chính ngồi trên một tảng đá lớn ở ngoại ô, đanh mắt nhìn cái hố khổng lồ kia và các loại máy móc bày đầy trong hố, rơi vào trầm tư.

"Chủ tịch Lâm, cậu không giục sao?", Từ Thiên thấy Lâm Chính có vẻ không sốt ruột liền hỏi.

"Nghiên cứu khoa học kĩ thuật không thể giục được, việc chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi", Lâm Chính bình thản đáp.

"Thôi được rồi".

Từ Thiên chỉ đành mặc kệ.

Một đêm bình lặng.

Sáng sớm hôm sau, ở vùng đất cực hàn, trong lòng Thần Hỏa Tôn Giả bất giác dâng lên cảm giác bất an, đến mức trong lòng lại càng nôn nao sốt ruột.

"Người đâu!", Thần Hỏa Tôn Giả gọi.

Một đệ tử vội chạy tới.

"Tôn Giả có gì phân phó ạ?".

"Phía hồ băng thế nào rồi?".

"Bẩm Tôn Giả, sau khi hạ trại, đám thần y Lâm không có bất cứ hành động gì, tất cả bảy tên Tu La Huyết Vệ đều đứng bất động ven hồ băng, còn thần y Lâm vẫn ở trong lều, không hề ra ngoài", đệ tử kia đáp.

"Rốt cuộc thần y Lâm muốn làm gì?", Thần Hỏa Tôn Giả đanh mắt suy nghĩ, sau đó lại hỏi: "Bây giờ người của chúng ta đang theo dõi bọn họ ở khoảng cách bao xa?".

"Ngoài 15 dặm, nếu gần quá thì sợ là sẽ bị những Tu La Huyết Vệ kia phát hiện".

"Tiến gần hơn năm dặm nữa!".

"Hả? Việc này... Tôn Giả, những Tu La Huyết Vệ kia mạnh như vậy, nếu lại quá gần mà để bọn họ phát hiện ra, thì e là người của chúng ta... sẽ không giữ được mạng...", đệ tử kia biến sắc, vội vàng nói.

"Đừng nhiều lời, các cậu muốn làm trái mệnh lệnh của tôi sao? Tôi đã nói rồi, tiến gần hơn năm dặm, lập tức chấp hành!", Thần Hỏa Tôn Giả quát lớn.

Đệ tử kia do dự một lát, chỉ có thể làm theo.

Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống.

Tuy các đệ tử của đảo Thần Hỏa vô cùng sợ hãi, không muốn tiến tới chút nào, nhưng Thần Hỏa Tôn Giả có thái độ rất kiên quyết, bọn họ không thể chống lại, nên chỉ có thể dè dặt nhích về phía trước.

Đương nhiên nhất cử nhất động của người đảo Thần Hỏa đều nằm trong sự giám sát của đám người Từ Thiên. Biết bọn họ tiến về phía trước năm dặm, Từ Thiên lập tức báo với Lâm Chính.

"Nói với người ở ven hồ băng, bảo bọn họ đợi. Hãy nhớ, không được hành động khinh suất, không được có bất cứ hành động, lời nói dư thừa nào", Lâm Chính trầm giọng nói.

"Được".

Từ Thiên gật đầu, lập tức gọi cho Lâm Chính giả trong căn lều ở hồ băng.

Người ở hồ băng vẫn giữ nguyên trạng thái như cũ, án binh bất động.

Cứ như vậy, mấy tiếng trôi qua.

"Tiến thêm năm dặm nữa".

Thần Hỏa Tôn Giả lại truyền lệnh.

Người của đảo Thần Hỏa nghĩ Thần Hỏa Tôn Giả điên rồi.

Đây chính là đâm đầu vào chỗ chết!

Nhưng nếu làm trái mệnh lệnh của Thần Hỏa Tôn Giả thì e là sẽ sống không bằng chết.

Bọn họ chỉ có thể to gan hơn, tiếp tục tiến về phía trước.

Từ Thiên cuống lên.

Đối với người bình thường thì năm dặm được coi là một khoảng cách khá xa, nhưng đối với những cao thủ võ thuật có tu vi thông thiên thì chỉ là một cú nhảy.

"Chủ tịch Lâm, nếu còn để bọn họ lại gần, thì người của chúng ta sẽ rất nguy hiểm, sợ là kế hoạch của chúng ta cũng bị lộ", Từ Thiên vội chạy tới kêu lên với Lâm Chính.

Đọc truyện chữ Full