Lúc này Lâm Chính giống như một chiếc lá giữa giông bão. Khí tức của anh bị ngọn lửa của đối phương đánh bại, tưởng như anh có thể nổ tung ra được.
Cứ tiếp tục thế này thì anh sẽ không thể cầm cự được mất. Điện thoại bỗng đổ chuông nhưng anh không thể nghe máy.
“Sao thế? Sốt ruột rồi à? Muốn rời đi sao? Ha ha, đáng tiếc là cậu lại không có được cơ hội đâu", Thần Hỏa Tôn Giả trông vô cùng dữ dằn. Ông ta vừa cười vừa điều động người lửa tấn công Lâm Chính.
Người lửa với thanh kiếm lửa bổ xuống giống như phá nát cả không gian, tạo ra những vụ nổ ầm ầm. Áp lực khủng khiếp có thể phá nát cả núi và chém nổ cả biển.
Lâm Chính không cầm cự được thêm nữa, cứ thế loạng choạng chìm trong hồ băng.
“Chết đi”, Thần Hỏa Tôn Giả vẫn không chịu buông ta. Ông ta điều khiển người lửa khiến hồ băng bốc hơi nước và vớt Lâm Chính lên.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên bật mạnh người. Anh không hề né tránh mà chỉ lao về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả giật mình.
Đột nhiên, ông ta ý thức ra được điều gì đó. Lâm Chính lấy ra một bông hoa sen xinh đẹp giơ lên trên đỉnh đầu và hô lên: “Tịnh Thế Bạch Liên”.
Bùm bùm…Tịnh Thế Bạch Liên lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, xuyên lên tận mây xanh và xuyên xuống tận dưới đáy hồ.
Bạch Liên được kích hoạt, chẳng khác gì thần tiên giáng thế. Cảnh tượng đẹp đẽ đó khiến người khác khó có thể quên được. Sức mạnh từ bông hoa cũng tuôn ra như muốn hủy diệt mọi thứ.
Đối diện với một thần vật như vậy nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không hề tỏ ra hoang mang mà chỉ bật cười.
“Tịnh Thế Bạch Liên vốn là đồ của đảo Thần Hỏa, cậu lại dùng nó để đối phó với tôi sao? Thật là nực cười. Thôi cũng được, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy thứ khắc chế với Tịnh Thế Bạch Liên và cũng tới lúc để cho cậu biết rằng có được Tịnh Thế Bạch Liên không đồng nghĩa với việc có được tất cả”.
Nói xong, Thần Hỏa Tôn Giả lấy ra một tảng băng hình giống chiếc gương tròn giơ lên cao và rót năng lực vào.
Trong nháy mắt một luồng khí tức từ thứ này phát ra. Nó giống như một lớp sương mù bao trùm lên không gian. Sau đó đổ xuống.
Ầm ầm…Cả không gian dường như bị khóa chặt. Hồ băng dưới chân Lâm Chính một lần nữa lại đông cứng.
Sức nóng mà Tịnh Thế Bạch Liên phát ra cũng bị kiểm soát. Thế nhưng tới lúc này rồi thì Lâm Chính không thể từ bỏ được. Anh bặm môi, gầm lên.
“Mở”.
Bùm bùm…Sức mạnh bên trong Tịnh Thế Bạch Liên lại được phóng ra một lần nữa.
Bông hoa sen bùng phát trên hồ băng. Thế nhưng sức mạnh của bông hoa chưa kịp phát huy hết thì cái lạnh từ trên như một bàn tay đè xuống.
Bông hoa lập tức bị kiểm soát và luồng sức mạnh nó phát ra bị thu hẹp lại. Thần Hỏa Tôn Giả nhìn sức mạnh nhỏ lại dần của bông hoa thì hào hứng bật cười.
“Ha ha, đúng là không biết lượng sức mình…”
Cuối cùng thì bông hòa đành phải để cho lớp băng bao phủ. Chẳng có gì xảy ra hết. Một màn sương hàn bao trùm đất trời…
“Thần y Lâm, lần này…cậu còn con át chủ bài nào không?", Thần Hỏa Tôn Giả nhìn anh. Thế nhưng ông ta không thấy bóng dáng của Lâm Chính đâu nữa.