“Cái gì?”.
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, lập tức quay đầu lại.
Lúc đó mới thấy Lâm Chính đã bay ra ngoài, lao vọt về phía thôn trang ở phía xa.
“Muốn trốn? Không dễ như vậy!”.
Thần Hỏa Tôn Giả cười nhạt, lập tức quay người đuổi theo, đồng thời ngọn lửa đáng sợ lại ập tới như dời sông lấp bể.
Lâm Chính không thể phản công, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ cơ thể võ thần tiếp tục tiến tới.
Dù sau lưng anh đã bị thiêu cháy cũng không dám quay đầu.
Cứ vậy qua mấy phút, Lâm Chính tới trước thôn trang.
Nhưng trận chiến ở thôn trang làm anh kinh ngạc.
Bên ngoài thôn trang một mảnh hoang tàn, khắp nơi đều là thi thể cháy sém.
Một mảng biển lửa giống như vòng tròn lớn bao bọc toàn bộ thôn trang.
Người trong đó dường như bị trói trong một lò luyện, không thoát ra được, chỉ có thể đợi chết ở trong biển lửa.
Vô số người của Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái nối tiếp nhau tấn công người của đảo Thần Hỏa ở bên ngoài thôn trang, dù sự tấn công của bọn họ chỉ như muối bỏ biển.
Nhưng vì bọn họ không sợ chết nên người của đảo Thần Hỏa vẫn chưa vào được trong thôn.
Hai mắt Lâm Chính lập tức đỏ lên, oán hận ngút trời dâng tràn.
Anh chỉ muốn xông vào đó giết chết toàn bộ người của đảo Thần Hỏa ngay lập tức.
Nhưng bây giờ anh không thể làm vậy.
Bởi vì Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã đuổi tới.
“Thần y Lâm!”.
Cùng Đao ở bên dưới nhìn thấy Lâm Chính đã tới, kích động la lên.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
“Tốt quá rồi!”.
“Chúng ta được cứu rồi!”.
Bọn họ như gặp được cứu tinh, kích động la lên.
Người của đảo Thần Hỏa đều biến sắc.
Nhưng chẳng lâu sau, vẻ mặt bọn họ cũng tràn ngập vui mừng.
“Tôn Giả đến rồi!”.
“Ha ha ha ha, lần này coi bọn họ có thể kiên trì được bao lâu!”.
Người của Dương Hoa nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã đuổi tới.
Với thực lực của ông ta, muốn san bằng một thôn trang nho nhỏ đúng là dễ như trở bàn tay…
“Thần y Lâm! Đừng chạy trốn nữa! Cậu không thoát được đâu, ngoan ngoãn giao Tịnh Thế Bạch Liên ra đây, tôi còn có thể cho cậu chết toàn thây!”.
Thần Hỏa Tôn Giả cười nhạt, lại vung tay.
Vù!
Vù!
Vù!
Bên ngoài thôn lại dâng lên ba bức tường lửa cao năm mét.
“Tôi không trốn!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc, nói: “Tôi sẽ so một trận cao thấp với ông ở đây!”.
“So cao thấp với tôi? Ha ha ha, cậu cũng xứng sao? Cậu là cái thá gì? Cậu thậm chí còn không phá được thân xác tôi! Cậu lấy cái gì đấu với tôi?”.
Thần Hỏa Tôn Giả cười lớn, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.
Người của đảo Thần Hỏa ở quanh đó cũng bật cười.
Bây giờ Thần Hỏa Tôn Giả đã lấy được thần vật, Tịnh Thế Bạch Liên hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp cho ông ta.
Không còn sự uy hiếp của Tịnh Thế Bạch Liên, chỉ xét riêng tu vi, ba người như Lâm Chính cũng không thể đánh lại Thần Hỏa Tôn Giả!
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên từ trong thôn: “Thần y Lâm! Thành công rồi!”.
Đó là giọng của đám người Từ Thiên.
Nghe vậy, Thần Hỏa Tôn Giả ngạc nhiên.
Đồng tử Lâm Chính cũng run rẩy, sau đó lạnh nhạt bật cười.
“Thần Hỏa Tôn Giả, xem ra tôi có cái để đấu với ông rồi!”.
“Cái gì?”.
Thần Hỏa Tôn Giả vô thức hỏi.
Lâm Chính lại đột nhiên quay đầu, hét lớn: “Tất cả mọi người lập tức rút vào giữa thôn, nhanh!”.
Người của Dương Hoa không dám do dự, loạt soạt rút về trung tâm của thôn.
“Giết! Giết hết bọn họ cho tôi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả không nói lời dư thừa nữa, gào lên một tiếng, xông thẳng vào thôn, bắt đầu chém giết.
Đúng lúc này, toàn thân ông ta run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm thôn.
Ông ta cảm nhận được rồi!
Nơi đó có một luồng năng lượng nghịch thiên đang xao động…