Thần Hỏa Thánh Nữ tái nhợt, môi run rẩy, không biết nên nói gì mới phải.
Cô ta cắn môi, sau đó mới nói: “Sư phụ, chuyện đã đến nước này, con cũng không có gì để nói. Con rất cảm kích ơn tái tạo của sư phụ, nhưng đường là do con chọn, dù bây giờ con không còn chút tu vi nào, con cũng sẽ cố hết sức chiến đấu. Bởi theo con nghĩ, con có thể bị bất cứ thứ gì giết chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trong tay chính mình! Đây là sự sỉ nhục cực lớn!”.
“Tính cách của cô quả nhiên rất kiên cường. Chỉ tiếc lựa chọn của cô là sai lầm, cực kỳ sai lầm!”.
Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu, cũng không muốn nhiều lời, đi thẳng về phía Lâm Chính.
“Đến lúc kết thúc mọi thứ rồi”.
Dứt lời, trên người Thần Hỏa Tôn Giả bùng phát một luồng thần hỏa đáng kinh ngạc.
Ngọn lửa như thác sông Ngân, tuôn ra từ đỉnh đầu Thần Hỏa Tôn Giả, xông thẳng lên tầng mây.
Trong khoảnh khắc, cả bầu trời bị thiêu đốt.
Những đám mây trắng như bốc cháy, trở nên vô cùng đáng sợ khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Nhưng vậy vẫn chưa kết thúc.
Tất cả mây lửa lại chậm rãi hạ xuống.
Giống như tháp trời, đè xuống thôn trang.
Da dẻ người trong thôn trang lập tức đỏ lên, mồ hôi như mưa, ai nấy đau đớn khó mà chịu đựng, dường như mỗi người đều bị trói trên lò lửa mà nướng…
“Chủ tịch Lâm, không được do dự, nếu cứ tiếp tục như vậy, máy sẽ bị đốt hư mất!”, Từ Thiên đau đớn không thôi, gào lên với Lâm Chính.
Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm nghị, lập tức quát lớn, kích hoạt Tịnh Thế Bạch Liên trong tay.
Bạch Liên lại dâng lên sức mạnh tinh thuần dồi dào mạnh mẽ.
Nhưng lần này năng lượng mà Bạch Liên phóng ra không mạnh mẽ dồi dào như lúc ở băng nguyên, thậm chí không bằng một nửa uy lực khi ở Thiên Ma Đạo trước kia.
“Tản ra!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hét lên, cũng không do dự khởi động Băng Kính.
Ầm!
Băng Kính phóng ra năng lượng.
Lực hàn băng giống như nước lũ tràn ngập trong sơn trang, đồng thời hóa thành bàn tay to lớn, bao bọc ngọn lửa do Tịnh Thế Bạch Liên phóng ra.
Xì!
Năng lượng của ngọn lửa và lực hàn băng đối chọi nhau, lập tức tỏa ra nhiều khói trắng, bao trùm toàn bộ thôn trang.
Xung quanh mờ mịt, mọi người không nhìn rõ thứ gì!
Người đảo Thần Hỏa có nhãn lực kinh người, nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Tịnh Thế Bạch Liên bị lực hàn băng ăn mòn, lập tức mừng rỡ.
“Ha ha ha, có thần vật ở đây, Tịnh Thế Bạch Liên có thể làm gì được chứ?”.
“Chúng ta thắng chắc rồi!”.
Nhiều người liên tục vỗ tay.
“Thần y Lâm! Rốt cuộc cậu vẫn quá ngây thơ!”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên cười.
Ù ù ù ù…
Đúng lúc đó, một tiếng động kịch liệt vang lên.
Sau đó, bên cạnh Lâm Chính đột nhiên bùng lên một luồng năng lượng vô cùng đáng sợ!
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, cảm giác không ổn lập tức lùi về sau.
Nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước!
Vù!
Một cột sáng trắng xóa đột nhiên phóng ra từ bên cạnh Lâm Chính. Nó xua tan ngọn lửa của Tịnh Thế Bạch Liên, đánh tan lực hàn băng do Băng Kính tỏa ra, đâm thẳng về phía Thần Hỏa Tôn Giả với khí thế không thể ngăn nổi.
“Không!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hét lên, nhanh chóng lùi lại, nhưng nơi ngực vẫn bị chùm sáng đánh trúng, xuyên thẳng qua.
Phụt!
Ông ta phun ra máu, khí tức tán loạn, rơi từ trên không trung xuống, đập mạnh xuống đất…
“Hả?”.
Người của đảo Thần Hỏa trợn tròn mắt.
Người của Dương Hoa cũng mở to mắt nhìn cảnh này.
Thần Hỏa Thánh Nữ cũng ngây ngốc, lắp bắp: “Thân xác của sư tôn… bị phá rồi?”.