“Có vấn đề! Trong thôn nhất định có vấn đề!”.
Thần Hỏa Tôn Giả trở nên rất khó coi, trong mắt cũng dâng lên sự lạnh lẽo, không ngừng quát lên: “Mau! Tấn công hết sức lực vào thôn, không tiếc bất cứ giá nào, xông vào cho tôi! Mau!”.
“Giết!”.
Người của đảo Thần Hỏa xông vào trong như phát điên.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng không do dự, thôi thúc toàn bộ khí kình, điên cuồng xông vào trong như bò tót.
Bất kể là ai cũng không ngăn chặn được bước chân của ông ta.
Ông ta tấn công vào trong theo phương hướng của năng lượng đáng sợ dồi dào mãnh liệt đó.
Giữa đường không ngừng có người của Dương Hoa tấn công ông ta, nhưng tất cả bị ông ta phớt lờ.
Cuối cùng!
Ông ta vào đến giữa thôn, cũng chính là nơi năng lượng đáng sợ đó tỏa ra.
Lúc này, Lâm Chính cũng đã đến đây.
Anh đứng phía trên cỗ máy đáng sợ, vẻ mặt trở nên vô cùng bình tĩnh.
Ở sau lưng anh là Từ Thiên, Thần Hỏa Thánh Nữ, Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh và những người khác.
Người ở cổng thôn đều bắt đầu rút lui.
Bọn họ không chống đỡ nữa, dường như nhận được mệnh lệnh rút lui của Lâm Chính.
Đám đông tụ tập về phía sau Lâm Chính, không tiếp tục chạy nữa.
Bọn họ nhìn người của đảo Thần Hỏa ùa về đây với ánh mắt sáng rực, ai nấy đầy kiên định, ánh mắt tràn ngập oán giận và thù hận.
“Sao? Các người muốn quyết một trận tử chiến với đảo Thần Hỏa chúng tôi? Cũng tốt, chết một lần thống khoái khỏi phải chịu nhiều sự giày vò đau khổ!”.
“Nhưng cái máy đó là sao? Thần y Lâm, không lẽ cậu muốn dùng chiếc máy đó đối phó với tôi? Nếu vậy thì cậu đúng là ngây thơ! Tôi tu luyện gần trăm năm, từ lâu đã giống như thần, một vật chết công nghệ mới lạ cũng có thể giết được tôi sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả liên tục cười giễu cợt, trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Tôn Giả vạn tuế!”.
“Tôn Giả vạn tuế!”.
“Tôn Giả vạn tuế!”.
Người của đảo Thần Hỏa đồng loạt hô to, cười ngạo nghễ nhìn về phía đó.
Người của Dương Hoa thì vẻ mặt trầm trọng.
Nói thật, bọn họ cũng không biết Lâm Chính có thể đối phó với Thần Hỏa Tôn Giả hay không.
Nhưng bây giờ cả thôn trang đều bị lửa lớn bao vây, dù cho không đối phó được, bọn họ cũng không còn đường lui nào.
Chuyện đến nước này chỉ có thể liều mạng chiến đấu…
“Thần Hỏa Tôn Giả, ông quá ngạo mạn! Ngạo mạn đến mức xem thường tất cả những người khác trên đời! Ông thật sự nghĩ mình là vô địch sao?”, Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Ông không phải! Trong mắt tôi, ông cũng chỉ là một người thân xác phàm phu! Ông, cũng sẽ chết!”.
“Tôi sẽ chết? Nhưng ai có thể làm tôi chết? Cậu? Cậu xứng sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả cười nhạt nói.
“Thế thì thử xem!”.
Lâm Chính nói, lại lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra.
“Ha ha ha ha… Tên họ Lâm kia! Cậu đừng uổng công vô ích! Tịnh Thế Bạch Liên của cậu đã bị Băng Kính của sư tôn tôi khắc chế triệt để. Dù cho cậu có dùng trăm nghìn lần cũng đừng mong làm bị thương được sư tôn tôi!”, một người của đảo Thần Hỏa lên tiếng.
Những người khác cũng bật cười.
Thần Hỏa Tôn Giả hờ hững nhìn anh, khẽ gật đầu: “Không ngờ cậu không những đã sửa được Tịnh Thế Bạch Liên mà còn cải tạo nó. Theo hiểu biết của tôi, trong vòng mười ngày Tịnh Thế Bạch Liên chỉ có thể sử dụng một lần, vậy mà cậu lại có thể sử dụng nó thêm lần nữa. Không tệ, chỉ tiếc bây giờ Tịnh Thế Bạch Liên chẳng có chút uy hiếp nào đối với tôi!”.
Lâm Chính không nói.
Thần Hỏa Tôn Giả lại nhìn về phía Thần Hỏa Thánh Nữ ở bên.
“Kẻ phản bội! Cậu ta sắp chết rồi, cô cũng không còn sống được bao lâu nữa. Niệm tình chúng ta là sư đồ, tôi sẽ cho cô một cơ hội. Cô hãy tự sát đi, miễn cho lát nữa tôi ra tay, cô sẽ chết rất khó coi”.