TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2730 ĐI QUA ĐÓ LUÔN KHÔNG PHẢI ĐƯỢC RỒI SAO?”.

Độ cao tầng hai thật ra không tính là cao, tính cả xe van cũng chỉ có khoảng cách ba mét tiếp đất.

Nếu không phải vị trí đặt chân của Tô Nhu sai lệch, cô đã không bị thương.

May là cô cắn răng chịu đựng.

Cung Hỉ Vân cũng nhảy xuống, vội vàng đỡ Tô Nhu từ trên xe xuống.

“Cô Tô, cô không sao chứ?”.

“Không sao, không sao…”, Tô Nhu thở hồng hộc.

“Không sao thì tốt, chúng ta đi mau”.

Cung Hỉ Vân căng thẳng, vừa định chạy thì Tô Nhu lại bị đau la lên.

Nhìn lại mới phát hiện chân cô hơi sưng lên, rõ ràng đã bị trẹo chân.

Cung Hỉ Vân hơi bất lực.

Dù gì Tô Nhu cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, không có căn cơ gì, sao có thể chịu nổi giày vò?

Cung Hỉ Vân thở ra một hơi, cũng không quan tâm nhiều, cõng Tô Nhu chạy ra bên ngoài.

“Cô Cung?”.

Tô Nhu kinh ngạc.

Cung Hỉ Vân không lên tiếng, tiếp tục cất bước chạy về phía trước.

Vành mắt Tô Nhu ươn ướt, trong lòng vô cùng tự trách sao mình lại vô dụng như vậy.

Nhưng cô cũng không dám nói gì, nếu xuống tự đi thì chỉ thêm rắc rối cho Cung Hỉ Vân.

Cũng may Cung Hỉ Vân có một chiếc xe thương vụ đậu ở con đường phía bên cạnh. Cô lo sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nên đã dừng xe ở bốn hướng của Công ty Quốc tế Duyệt Nhan phòng lúc nguy cấp có cái thoát thân.

Không ngờ lần này lại có chỗ dùng.

“Nhanh lên, nhanh lên, chỉ cần lên xe chúng ta sẽ được an toàn!”.

Cung Hỉ Vân lẩm bẩm, nhìn chằm chằm chiếc xe ở bên đường không xa, bước chân cũng nhanh hơn.

Nhưng khi hai người sắp đến gần xe đó, một bóng người đột nhiên lao ra từ bên cạnh.

“Cô Cung! Hai người không sao chứ?”, người đó hô lên.

Cung Hỉ Vân sửng sốt, ngạc nhiên nhìn người đó: “Ông… Ông Trương?”.

Hóa ra người đến là Ma Quân Trương Thất Dạ của Ám Ma Đạo!

“Tôi nhận được tin rằng một nhóm người của Thiên Ma Đạo đã trà trộn vào Giang Thành, cho nên mới lập tức chạy tới đây bảo vệ cô Tô Nhu an toàn! May là bên cạnh cô Tô có cô Cung, hai người có ổn không?”, Trương Thất Dạ quan tâm hỏi.

“Chúng tôi vẫn ổn. Ông Trương, bây giờ người của Thiên Ma Đạo chắc là đang ở công ty! Làm phiền ông mau chóng dẫn người đến vây giết!”, Cung Hỉ Vân vội nói.

“Yên tâm, tôi đã sắp xếp người đi đối phó với bọn họ. Đám người Thiên Ma Đạo đó không gây ra được sóng gió gì, sẽ tiêu diệt được nhanh thôi. Tôi thấy hình như cô Tô bị thương rồi, hai người lên xe tôi đi, tôi đưa hai người đến nơi an toàn!”.

Trương Thất Dạ vừa nói vừa kéo cửa xe SUV ra.

“Được, nhưng chân cô Tô bị thương, ông có thể quay đầu xe lại không? Tôi muốn đỡ cô ấy lên ghế phó lái!”, Cung Hỉ Vân nói.

“Đi qua đó luôn không phải được rồi sao?”.

“Lên xe ở vỉa hè dễ hơn, dù sao vỉa hè cũng cao mà”.

“À… Được”.

Trương Thất Dạ gật đầu, sau đó lên xe khởi động, chuẩn bị quay đầu xe.

Nhưng Cung Hỉ Vân đột nhiên chạy nhanh đến xe của mình, đẩy Tô Nhu vào trong, sau đó chui vào ghế lái, đạp ga chạy đi như bay.

“Hả?”.

Tô Nhu sửng sốt.

“Cô Cung, cô… làm gì vậy?”.

Cô run rẩy lên tiếng, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, xe của Cung Hỉ Vân còn chưa đi được bao lâu.

Rầm!

Một tiếng động kịch liệt đột nhiên vang lên.

Chiếc xe của Trương Thất Dạ đâm thẳng vào đuôi xe của Cung Hỉ Vân.

Tô Nhu giật mình, suýt chút nữa văng ra ngoài.

Cô vội vàng quay đầu lại.

Lúc này mới phát hiện Trương Thất Dạ ngồi ở ghế lái của chiếc xe đó, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm xe của Cung Hỉ Vân.

Xem ra ông ta muốn ép xe của hai người dừng lại.

Tô Nhu cũng không ngu, tới đây thì đã hiểu ra tất cả.

“Trương Thất Dạ… định bắt chúng ta sao?”, cô lắp bắp nói.

Đọc truyện chữ Full