“Không thì cô cho rằng ông ta định làm gì? Đi thôi”.
Cung Hỉ Vân bặm môi, siết chặt vô lăng và đạp mạnh chân ga. Chiếc xe phóng vọt đi. Người đi đường sợ hết hồn, vội nép vào lề đường.
May mà Cung Hỉ Vân cũng là người từng trải, chuyện gì cũng đã từng gặp. Lái được một đoạn thì cô ta lập tức lái lên đường chính và phóng đi tiếp.
Trương Thất Dạ cũng đuổi sát nút. Tô Nhu bàng hoàng khi thấy Trương Thất Dạ ở sát phía sau.
“Cô Cung, chuyện…gì vậy…Trương Thất Dạ…ông ta phản bội thần y Lâm sao? Sao ông ta lại làm như vậy?”, Tô Nhu run rẩy hỏi.
“Tôi cũng không rõ, nhưng rất không bình thường. Ở chỗ nếu Trương Thất Dạ muốn tìm chúng ta thì không thể nào chỉ theo dõi tôi, ông ta sẽ cho người tấn công mới phải. Thế nhưng ông ta lại không làm vậy, vì thế tôi đoán ông ta và người của Thiên Ma Đạo là cũng một giuộc. Bọn chúng bao vây chúng ta ở vòng ngoài. Người này đã phản bội chủ tịch thì chúng ta phải mau thoát khỏi Giang Thành thôi”, Cung Hỉ Vân bặm môi.
Cô ta không ngờ sự việc lại thành ra thế này. Tô Nhu cũng sợ hãi lắm. Sự việc nghiêm trọng hơn cô nghĩ nhiều.
Thực ra Cung Hỉ Vân cũng rất bất ngờ. Dù Trương Thất Dạ đi theo Lâm Chính không lâu nhưng Lâm Chính rất tin tưởng ông ta, cũng không có ý kiến gì với ông ta và đều đáp ứng được điều kiện của đối phương cả.
Thậm chí anh còn trị bệnh cho ông ta nữa. Vậy mà giờ Trương Thất Dạ lại lựa chọn phản bội Lâm Chính…
“Tại sao?”
“Tại sao chứ?”, Cung Hỉ Vân cảm thấy hoang mang và khó hiểu. Cô ta không dám do dự, một tay lái xe môt tay lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này...Bùm!
Một chiếc xe BMW đột nhiên ngáng ngang đường khiến xe của Cung Hỉ Vân đâm thẳng vào thân chiếc xe này.
Chiếc xe bị đâm mạnh, liệng vào cửa của một siêu thị bên đường. May mà người đi đường không nhiều và kịp thời tránh được nên không xảy ra thương vong.
Hai cô gái bị đập dúi đầu, máu túa ra, mắt nổ đom đóm, tưởng ngất đi được. Cung Hỉ Vân cố gắng đẩy cửa ra, đồng thời lôi ra Tô Nhu đang ngồi ở tay lái phụ.
“Cô Tô, mau trốn đi, trốn vào trong siêu thị. Để tôi chặn Trương Thất Dạ lại, nhanh…”, Cung Hỉ Vân yếu ớt hét lên.
“Cô Cung, vậy còn cô thì sao?”, Tô Nhu rưng rưng nước mắt.
“Đừng hỏi nhiều nữa, nhanh lên”, Cung Hỉ Vân hét lớn, rồi đẩy Tô Nhu ra ngoài.
Tô Nhu đau đớn nhưng biết bản thân không giúp gì được Cung Hỉ Vân nên đành ngậm ngùi rời đi. Cung Hỉ Vân lấy súng ra, nín thở và nhìn chăm chăm về phía trước.
Két...Chiếc xe của Trương Thất Dạ nhanh chóng dừng lại. Ông ta đẩy cửa xe, bước xuống.
“Cô Cung, cô là người biết điều. Tôi cũng không muốn giết cô. Nói cho tôi biết, Tô Nhu ở đâu, tôi sẽ thả cô đi. Thế nào?”, Trương Thất Dạ thản nhiên hỏi, đôi mắt ông ta đã biến thành màu đỏ.
“Trương Thất Dạ, ông là kẻ nối giáo cho giặc. Chủ tịch Lâm đối xử với ông không hề tệ vậy mà ông lại phản bội chủ tịch. Ông là đồ súc sinh”, Cung Hỉ Vân nhổ nước bọt.
“Cô Cung, tôi cũng có nỗi khổ của mình. Nếu cô không chịu giao người ra thì…thì tôi đành phải dùng vũ lực thôi”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.