TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2734 DÙNG THẦN HỎA TẾ. NHANH”.

Tô Nhu không dám tin: “Mặc dù tôi không phải là người của Dương Hoa nhưng tôi nghe cô Cung nói chủ tịch Lâm đối xử với Trương Thất Dạ không hề tệ. Vô duyên vô cớ Trương Thất Dạ tại sao lại phản bội chủ tịch Lâm Chứ?”

“Về điều này thì tôi không biết. Trương Thất Dạ đột nhiên lật mặt, thực sự là quá bất ngờ. Thế nhưng chuyện đã tới nước này rồi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Bắt đầu từ bây giờ, Trương Thất Dạ là kẻ địch của chúng ta. Ông ta lựa chọn đối đầu với Dương Hoa thì hậu quả ông ta tự chịu”, đôi mắt Mã Hải ánh lên sự tức giận.

Tô Nhu gật đầu. Cô cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía trước và hỏi: “Mã tổng, chúng ta đi đâu vậy?”

“Tới tổng bộ của quân đoàn Long Huyền. HIện tại đội quân tinh nhuệ nhất của Dương Hoa đều rời khỏi Giang Thành mất rồi. Với thực lực hiện tại rất khó bảo vệ được cô. Vì vậy tôi đành nhờ quân đoàn giúp”.

“Hóa ra là vậy. Nhưng tại sao đám người đó lại muốn đối phó với tôi? Lẽ nào bọn họ định dùng tôi để uy hiếp thần y Lâm sao?”

“Đúng vậy”.

“Thật nực cười. Tôi có là gì của thần y Lâm đâu. Tôi cảm thấy trong mắt thần y Lâm ông còn quan trọng hơn cả tôi nữa”, Tô Nhu nói.

Mã Hải chỉ bật cười, không nói gì. Những nghĩ kỹ thì thần y Lâm vẫn chưa công bố thân phận thật của mình lại là cách làm chính xác. Nếu như công bố ra chỉ sợ rằng những người muốn bắt Tô Nhu sẽ ngày càng nhiều.

Chiếc xe nhanh chóng tới khu vực đóng quân của quân đoàn Long Huyền. Một đoàn chiến sĩ chạy tới, hộ tống chiếc xe đi vào trong. Binh vương của Long Huyền cũng có mặt. Mã Hải thở phào khi nhìn thấy những cao thủ này.

Những cao thủ này không phải là người mà các ma nhân bình thường có thể gây sự nổi. Trương Thất Dạ không dám làm lớn chuyện cũng là vì sự hiện iện của quân đoàn Long Huyền.

Thế nhưng xảy ra chuyện như vậy, quân đoàn cũng cảm thấy mất mặt. Vì vậy họ đã cử tới bảy, tám nghìn người tiến hành lục soát khắp nơi để cứu bằng được Cung Hỉ Vân.

Ở vùng cực hàn xa xôi, Lâm Chính không hề biết sóng gió đang xảy ra ở Giang Thành. Anh cầm Tịnh Thế Bạch Liên, thao tác vũ khí ion, tiếp tục tấn công Thần Hỏa Tôn Giả.

Đối diện với thứ vũ khí này, Thần Hỏa Tôn Giả sớm đã cảm thấy ớn lạnh rồi. Ông ta phát hiện ra khả năng chống đỡ của cơ thể có hạn và không thể bằng tốc độ của thứ vũ khí kia. Một khi bị bắn trúng thì cũng có nghĩa là bị bắn thủng. Và nếu bị bắn đúng điểm chí mạng thì cũng sẽ thăng thiên thôi.

Thần y Lâm thật đáng sợ. Thần Hỏa Tôn Giả bặm môi, nhìn chăm chăm vũ khí sau đó lùi lại. Ông ta hi vọng người của mình có thể phá hỏng thứ đó.

Thế nhưng người của đảo Thần Hỏa cũng không đủ trình. Ngược lại, thần y Lâm có thể giành thời gian để đối phó với người của đảo Thần Hỏa.

Thần Hỏa Tôn Giả cũng cuống cả lên khi thấy người của mình bị các cao thủ của Dương Hoa hạ gục.

Ông ta tức giận rồi đột nhiên gầm lên: “Dùng Thần Hỏa Tế. Nhanh”.

“Cái gì?”, toàn bộ người của Thần Hỏa Tôn Giả đều kinh sợ nhìn Thần Hỏa Tôn Giả.

“Đây là mệnh lệnh. Không một ai được làm trái. Trái là giết”, Thần Hỏa Tôn Giả đã phát điên. Ông ta gầm lên. Lúc nói còn đưa tay ra siết cổ một đệ tử của đảo Thần Hỏa.

Người của đảo Thần Hỏa cảm thấy tuyệt vọng.

“Thần Hỏa Tế? Tôn Giả...muốn chúng đệ chết hết sao?”

Đọc truyện chữ Full